Rể Quý Rể Hiền

Chương 2623



Chương 2623

Cao Phong bỗng nhiên trợn to hai mắt, Phạm Thanh Nhiên này, ngay cả mặt mũi cũng đều không cần nữa sao?

Mà hơn một trăm thành viên ở bên trong thể chế nhà nước kia, còn có cả đám người Lâm Vạn Quân đều không nói được một lời, ngoan ngoãn và biết điều đứng bên cạnh làm khán giả.

Nhưng những quần chúng đang đứng vây xem ở phía bên ngoài cửa thì lại ngược lại, người nào cũng không nhịn được mà lên tiếng bàn luận, còn có người nhỏ tiếng nói rằng Cao Phong đúng là một tên đàn ông bội bạc.

“Tôi không muốn tranh cãi và biện luận những thứ làm lãng phí thời gian này với cô, chúng ta đã quen biết lâu đến như vậy rồi, tôi có từng làm điều gì với cô hay không, trong lòng cô tự hiểu được rất rõ ràng.”

“Chuyện đã qua cũng không cần nói ra, nếu như ngày hôm nay cô đã muốn làm ra chuyện ồn ào đến như vậy, vậy thì tôi chỉ có thể đỡ lấy.”

“Bất kể mục đích của cô là cái gì, bây giờ tôi cũng có thể nói trước cho cô được biết, toàn bộ đều không có khả năng.”

“Cho nên, nếu như cô còn có chiêu bài, mánh khóe gì thì cứ việc lấy hết ra đi, tất cả tôi đều sẽ tiếp đỡ.”

Cao Phong chậm rãi đứng dậy, dùng một loạt lời để mà nói cho rõ ràng, trong nháy mắt, Phạm Thanh Nhiên rơi vào yên lặng.

Thái độ được thể hiện ra bên ngoài trong lời nói này cũng đã vô cùng rõ ràng.

Bất kể Phạm Thanh Nhiên cô có tạo áp lực lớn như thế nào cho tôi, bất kể là cô muốn có được loại kết quả gì, tôi cũng sẽ không đồng ý.

Một búa, gõ vang không gian!

Phạm Thanh Nhiên muốn ép Cao Phong phải nhượng bộ, hoàn toàn không còn bất cứ hy vọng nào.

“Được! Được! Nếu như anh đã vô tình đến như vậy, vậy thì cũng đừng trách Phạm Thanh Nhiên tôi vô nghĩa!”

Phạm Thanh Nhiên cắn chặt hai hàm răng lại, sau đó đột nhiên hướng ra phía bên ngoài mà kêu lên một tiếng.

“Soạt soạt soạt! Bịch bịch bịch!”

Một loạt những tiếng bước chân lộn xộn và dày đặc nhanh chóng truyền tới, lại là mười mấy người đàn ông trung niên mặc trên người bộ đồng phục đặc thù bước đi vào bên trong sảnh lớn.

Thấy mười mấy người này, đám người Lâm Vạn Quân đều bị dọa cho sửng sốt một chút.

Toàn bộ những người này đều là những thành viên ở trong thể chế nhà nước của Thành phố khác.

Hơn nữa, còn đều là những nhân viên nắm giữ vị trí then chốt.

Tại sao nói là mấu chốt?

Bởi vì nếu như Cao Phong muốn dẫn người từ Thành phố Hà Nội đi đến Thành phố Đà Nẵng, vậy thì quãng đường ở giữa bắt buộc cũng phải đi qua mười mấy Thành phố kia.

Lúc này, mười mấy người cùng đồng thời xuất hiện này, chính là những thứ nhân vật có tầm quan trọng trong những Thành phố ở dọc đường đi kia.

Lâm Vạn Quân vội vàng tiến lên phía trước, báo lại loại tình huống này ở bên tai của Cao Phong.

Cao Phong khẽ nhíu hai hàng lông mày lại, anh cũng đã hiểu rõ được, rốt cuộc là Phạm Thanh Nhiên đang tính toán điều gì.

Muốn đi từ Thành phố Hà Nội đến Thành phố Đà Nẵng, thì phải đi ngang qua mười mấy Thành phố kia.

Nếu như dọc theo con đường đi qua mười mấy Thành phố kia lại bị bố trí và chặn lại, không để cho đám người Cao Phong đi qua, vậy thì lúc đó Cao Phong lại nên làm cái gì?

Dùng vũ lực để tấn công?

Làm như vậy, cũng được xem như là đang khiêu khích tôn nghiêm của toàn bộ Việt Nam.

Cho dù là ai thì cũng không dám làm như vậy.

Hơn nữa, nếu như mười mấy Thành phố kia bắt tay lại với nhau, vậy thì cứ coi như là Cao Phong có dùng vũ lực để cưỡng ép tấn công cũng chưa chắc có thể đánh lại được!

Cao Phong khẽ cau mày lại, vốn dĩ cho rằng là năm mươi nghìn binh sĩ kia đã nhập cảnh xong rồi thì cũng được coi như đã tính trước kỹ càng.

Cho nên, vào thời điểm anh gọi điện thoại cho Phạm An Quốc, giọng điệu của anh mới dám mạnh mẽ và ngang ngược đến như vậy.

Bây giờ nhìn lại, nếu như mà nhà họ Phạm muốn ngáng chân của chính mình thì vẫn có thể ung dung đến như vậy, vô cùng nhẹ nhàng là đã có thể áp chế được chính mình.

“Cô Thanh Nhiên!”

Mười mấy người đàn ông trung niên có thân phận không thấp đi vào bên trong sảnh lớn, sau đó đều cung kính chào hỏi Phạm Thanh Nhiên.

“Cao Phong, tôi giới thiệu cho anh làm quen một chút, những người này, mỗi người trấn thủ một Thành phố.”