Rể Quý Rể Hiền

Chương 2665



Chương 2665

Trong miệng ngậm một núm vú dẻo, đôi mắt to tròn đầy sức sống, trông vô cùng xinh xắn, đáng yêu.

Làn da được thừa hưởng gen tốt của mẹ, nhìn trắng nõn, tinh tế giống như lòng trắng trứng gà nấu chín.

Bất cứ ai nhìn thấy một đứa trẻ như vậy đều không thể không yêu thích.

Đó chính là Kim Tuyết Mai.

Khi Kim Tuyết Mai nhìn thấy Kim Ngọc Hải, đứa bé thậm chí còn mỉm cười với Kim Ngọc Hải.

“Cha chưa bao giờ nhìn thấy một đứa bé xinh xắn như vậy, bậc làm cha mẹ đều cảm thấy rằng con họ là đẹp nhất.”

“Nhưng cha nói thật đấy. Lúc đó, Vũ Kiên không đẹp bằng Tuyết Mai. Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn, giống như viên dương chi bạch ngọc vậy.”

“Cao Phong, con không biết, khi Tuyết Mai cười với cha như vậy, trái tim cha cũng trở nên vui vẻ.”

“Lúc đó cha đã nghĩ rằng số phận giữa chúng ta chắc hẳn đã được hình thành như thế.” Đôi mắt Kim Ngọc Hải tràn ngập hạnh phúc..

Cao Phong cũng cười nhẹ, sau đó nói: “Cha, nói tiếp đi.”

Kim Ngọc Hải gật đầu và tiếp tục kể.

“Cha nhìn thấy nụ cười của Tuyết Mai lúc đó liền không nhịn được nhanh chóng đỡ Tuyết Mai từ vòng tay của bà ấy.”

“Tuyết Mai có lẽ đã sinh vài ngày. Còn không biết sợ người lạ.”

Người phụ nữ miễn cưỡng giao đứa trẻ cho Kim Ngọc Hải và sau đó quỳ lạy hai người một lần nữa.

“Hai người yên tâm, đứa nhỏ này không có bệnh tật, cũng không có bệnh bẩm sinh, còn rất khỏe mạnh.”

“Tôi không phải muốn bỏ rơi đứa bé, tôi chỉ là, chỉ là thực sự không có biện pháp…”

Nói đến đó, người phụ nữ nghẹn ngào gần nửa phút, sau đó thở ra một hơi và nói: “Tôi hy vọng hai người có thể đối xử tốt với đứa nhỏ”.

“Tên gọi là Tuyết Mai, họ, cứ theo họ của hai người đi.”

Kiều Thu Vân khẽ cau mày, nói: “Cô gái, tôi thấy cô đang gặp khó khăn, nhưng chuyện nuôi dạy một đứa trẻ… không đơn giản như vậy!”

“Tôi biết, tôi biết…”

“Đây là tất cả tiền của tôi, bên trong có một triệu. Mật khẩu được viết ở mặt sau, xem như là phí nuôi dưỡng.”

Người phụ nữ dịu dàng nhìn Tuyết Mai, lấy ra một thẻ ngân hàng.

“Một triệu?” Kiều Thu Mai lập tức ngồi dậy, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Hai mươi năm trước, một triệu thực sự không phải là một con số nhỏ.

Mặc dù điều kiện của nhà họ Kim không tồi, nhưng Kim Ngọc Hải lại chẳng thu được lợi ích gì.

“Cô gái, cô thu lại tiền đi.”

“Có khó khăn, cô cứ dùng trước. Nếu thực sự không có cách nào, chúng tôi có thể chăm sóc đứa nhỏ giúp cô vài ngày.”

“Đợi qua khó khăn này, lại mang đứa trẻ đi, cô thấy sao?” Kim Ngọc Hải vội vàng từ chối.

“Kim Ngọc Hải, anh có ngốc không?” Kiều Thu Vân vội hét lên.

“Không sao, không sao, tiền này là cho hai người.”

“Chỉ cần hai người nguyện ý giúp tôi nuôi con, tôi liền giao cho hai người.”

“Bởi vì cho dù tôi cầm tiền, có lẽ… cũng sẽ không dùng đến.” Người phụ nữ cười tự giễu, sau đó nhẹ nhàng ôm Kim Tuyết Mai vào lòng.

Kim Ngọc Hải cùng Kiều Thu Vân, đều rơi vào trầm mặc.

Kiều Thu Vân do dự mấy giây, vẫn cầm tấm chi phiếu trong tay.

Nhưng Kim Ngọc Hải cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ nhìn hai mẹ con.

Anh có thể thấy rằng mẹ của Kim Tuyết Mai thực sự yêu Kim Tuyết Mai.

Cô chắc chắn gặp phải khó khăn rất lớn nên mới phải bỏ lại đứa con của mình.

“Khi đứa bé lớn lên, tôi hy vọng hai người không nói với con bé biết những chuyện này.”

“Không cần để cho nó tìm tôi, cũng không cần cho nó biết thân phận của chính mình. Tôi hy vọng nó có thể an yên sống hết cuộc đời này.”

“Không cần giàu sang phú quý, chỉ mong… bình an vô sự.” Người phụ nữ nói, nước mắt lưng tròng.

“Cái này… Cô gái, tên tôi là Kim Ngọc Hải, nhà họ Kim ở Thủ Đô Hà Nội.”

“Với năng lực của gia đình chúng tôi, nếu cô gặp bất kỳ khó khăn nào, tôi có thể giúp.” Kim Ngọc Hải bước tới và nói.