Rể Quý Rể Hiền

Chương 2682



Chương 2682

“Thế thì được. Từng giọt nước chảy mãi thì cũng thành vũng, có ơn tất phải báo, huống chi đây còn là ơn cứu mạng.” Ông cụ nhà họ Diệp khẽ gật đầu. Chẳng những ông ta không hề khiển trách mà thậm chí còn có vẻ khen ngợi Diệp Thiên Long.

Nhưng trong lòng Diệp Thiên Long lại cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm. Đây không phải phong cách làm việc của ông cụ nhà họ Diệp.

Nếu có chuyện khác thường thì chắc chắn sẽ có quỷ. Diệp Thiên Long cảm thấy chắc ông cụ nhà họ Diệp đã có suy tính khác rồi.

“Trước đây vì mối quan hệ giữa anh và Kim Tuyết Mai nên anh mới giúp đỡ Cao Phong nhiều lần như vậy hả?” Ông cụ nhà họ Diệp uống một ngụm trà rồi lại hỏi.

“Trước đây con không hề biết đến sự tồn tại của Kim Tuyết Mai, chẳng qua vì con thấy Cao Phong là người có tài, có thể uốn nắn được nên con mới dẫn dắt cậu ấy thôi. Quả thực Cao Phong không hề khiến con thất vọng, khu phố thương mại Kiên Thành được cậu ấy quản lý rất tốt. Hơn nữa dưới sự lãnh đạo của cậu ấy, rất nhiều thế lực đã được hợp nhất, bây giờ tình hình trong Thủ đô rất ổn đỉnh và đây cũng chính là tình hình mà con muốn nhìn thấy.” Diệp Thiên Long trầm giọng trả lời.

Sau khi nói xong về Cao Phong, Diệp Thiên Long ngừng lại tầm hai giây rồi tiếp tục giải thích: “Còn về phần Kim Tuyết Mai là sau khi đi điều tra thì con mới biết.”

“Ừ, đúng là cậu Cao Phong đó rất ưu tú, nếu vậy thì chắc vợ của cậu ta cũng không phải người kém cỏi đâu nhỉ? Anh có ảnh của con bé ở đây không? Tôi muốn nhìn thử một lần.” Ông cụ nhà họ Diệp nói bằng giọng vô cùng tự nhiên.

“Con không có.” Bấy giờ Diệp Thiên Long trả lời ngay lập tức.

Ông cụ nhà họ Diệp nghe vậy thì cũng không nói tiếp nữa mà chỉ chậm rãi pha trà.

Một lát sau ông ta mới nhẹ nhàng xua xua tay: “Được rồi, anh về trước đi.”

“Vâng ạ.” Diệp Thiên Long gật đầu, sau đó đứng lên rời khỏi.

“Thiên Long, anh vẫn còn để ý tới chuyện của hai mươi năm về trước sao?” Đột nhiên ông cụ nhà họ Diệp ngẩng đầu lên rồi nhẹ giọng hỏi.

Diệp Thiên Long quay đầu lại, bàn tay ông ta hơi siết lại thành hình nắm đấm nhưng rồi lại buông ra rất nhanh.

Cảm xúc chôn giấu trong đáy mắt ông ta vô cùng phức tạp.

Ông ta và ông cụ nhà họ Diệp nhìn nhau tầm mười giây thì Diệp Thiên Long mới cười tự giễu một tiếng, sau đó xoay người rời đi ngay lập tức.

“Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa. Nhưng trên thế gian này, có nhân ắt sẽ có quả.”

“Thiên Long chỉ hy vọng, bất cứ chuyện gì cũng có thể có được kết quả tốt.”

Diệp Thiên Long nói xong thì bóng dáng của ông ta cũng khuất sau cánh cửa.

Ông cụ nhà họ Diệp không hề lên tiếng ngăn cản mà chỉ ngồi tại chỗ rồi nghiền ngẫm câu nói của Diệp Thiên Long một cách cẩn thận.

Có nhân ắt sẽ có quả.

“Sao câu này nghe cứ giống một lời cảnh cáo thế nhỉ? Lại càng giống như đang uy hiếp lão già này…” Ông cụ nhà họ Diệp khẽ nhíu mày rồi than thở nhẹ một câu.

“Thưa ông chủ, Trung tướng Long sẽ không như vậy đâu.” Người đàn ông trung tuổi trầm giọng nói.

“Cậu không hiểu đâu, người hiểu rõ con trai mình nhất chính là cha của nó, thế cho nên tôi hiểu rõ tính cách của Thiên Long hơn bất cứ ai. Thằng bé là một đứa có tài, có đầu óc lại còn trọng tình trọng nghĩa. Điểm yếu duy nhất của nó chính là chuyện đã xảy ra vào hai mươi năm trước. Quá khứ đã trôi qua lâu như vậy rồi, chưa bàn đến chuyện ai đúng ai sai nhưng thằng bé nói cũng rất đúng, chuyện gì cũng phải có nhân quả thôi. Có một số việc thời gian không đủ sức bào mòn mà trái lại nó ngày càng khắc sâu hơn nữa.”

Ông cụ nhà họ Diệp than nhẹ một tiếng rồi lấy từ trong ngực ra một tấm ảnh. Phía sau tấm ảnh đó còn viết rất nhiều dòng chữ nhỏ.

Sau đó ông cụ nhà họ Diệp lại tiếp tục lấy ra một tấm ảnh nữa.

Hai tấm ảnh đặt ở cạnh nhau khiến người ta có thể dễ dàng trông thấy hai người trong hai tấm ảnh có vẻ ngoài trông rất giống nhau. Mới liếc mắt qua thì thậm chí người ta còn tưởng rằng đó là hai tấm ảnh của cùng một người.

Trong đó có một tấm ảnh nhuốm màu năm tháng của những thập kỷ trước, cho nên nó hơi ố vàng, đó là ảnh của một cô gái rất trẻ. Máy ảnh của niên đại đó không hề có một bộ lọc làm đẹp nào, người như thế nào thì chụp ảnh cũng sẽ như vậy, thậm chí cũng rất ít khi dùng đến mỹ phẩm. Nhưng dù như thế thì cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của cô gái đó.

“Giống, giống quá! Trên thế giới lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?”

Ông cụ nhà họ Diệp thở dài một tiếng, sau đó đưa hai tấm ảnh cho người đàn ông trung tuổi đứng cạnh mình.

“Nên giao cho ai thì giao cho người đó đi.” Ông cụ nhà họ Diệp khẽ nói.

“Ông chủ, chuyện này…” Bấy giờ người đàn ông trung tuổi lúc nào cũng lầm lì mới lên tiếng chần chừ.