Rể Quý Rể Hiền

Chương 2684



Chương 2684

“Ăn cái gì mà ăn, hai em nhìn cái gì cũng có thể ăn được, vậy hai em nhìn anh thử xem anh có ăn được không đây này.” Cao Phong bĩu môi rồi nói.

Trong chốc lát, hai cô gái ngẩn cả người, chỉ biết chớp chớp đôi mắt to rồi nghẹn lời ngay lập tức.

“Ha ha ha… Chết mất thôi, ba người làm chị cười chết mất.” Kim Tuyết Mai ngồi trong phòng khách cười ầm lên, cô cười đến mức cả người ngả nghiêng không dừng lại được.

“Dừng dừng dừng, chị không giúp bọn em một tay thì thôi lại còn hùa vào với anh Cao Phong bắt nạt bọn em.” Cao Tử Hàn gào lên rồi xoay người đi ra ngoài.

“Đúng thế, suốt ngày chỉ biết bắt nạt người khác.” Kim Tuyết Mai cùng chung mối thù với Cao Tử Hàn ngay lập tức, cô ấy cũng xoay người đi ra khỏi phòng bếp.

Cao Phong một mình bận rộn trong phòng bếp nhưng anh lại càng tiện tay hơn.

Chẳng mấy chốc mà từng đĩa thức ăn được bưng ra ngoài.

Bốn món chay, hai món mặn, sáu món ăn một món canh.

Nhìn thì đơn giản nhưng lại vô cùng khéo léo, các món phối hợp với nhau vô cùng đẹp mắt.

Kim Tuyết Mai, hai cô gái, Cao Phong và Trần Vân Lan, một nhà năm người ngồi ăn cơm cùng nhau trông vô cùng ấm áp.

“Chao ơi, lâu lắm rồi không được ăn đồ ăn mà anh rể nấu, em phải ăn nhiều một chút mới được.” Kim Vũ Kiên không chờ đợi được mà cầm đũa lên gắp một miếng thịt.

“Đúng thế, cũng lâu rồi chị không được ăn.” Kim Tuyết Mai cũng vô cùng xúc động.

Cao Phong nghe xong thì cảm thấy hơi ngượng, đúng là rất lâu rồi anh không tự mình vào bếp.

“Ui nóng nóng, ngon quá đi, ngon quá đi.” Mấy cô gái không hề dè dặt mà liên tục quét sạch những món mà Cao Phong làm.

“Đúng là rất ngon, còn ngon hơn thức ăn mà tôi nấu nữa.” Trần Vân Lan cũng nhận xét chân thành.

“Đều là những món ăn đơn giản hàng ngày thôi, nếu thích thì mọi người ăn nhiều một chút.” Cao Phong khẽ cười rồi lên tiếng mời mọi người.

“Ui, em lại tìm được cảm giác trước đây, đúng là ăn ngon thật đó.” Kim Vũ Kiên vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi.

“Trước đây không phải em không thích món ăn mà Cao Phong làm hay sao?” Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng hỏi.

“Chị, chị đừng có nhắc lại chuyện cũ nữa chứ. Em nói ngoài miệng là không ngon thôi nhưng thực ra lúc còn ở nhà đã bị nuôi mập rồi. Thật ra lúc em đi du học ở nước ngoài, ngày nào em cũng nhớ đến món ăn mà anh rể nấu đấy.” Kim Vũ Kiên nói thật.

“Xì.” Kim Tuyết Mai phì cười, cuối cùng thì Kim Vũ Kiên cũng chịu nói thật rồi.

Lúc trước, khi Cao Phong ở rể nhà họ Kim thì Kim Vũ Kiên chê lên chê xuống tài nấu nướng của anh.

Kim Vũ Kiên lại gặp một miếng thịt kho tàu lên rồi chợt dừng động tác lại.

“Em sao thế?” Cao Phong gẩy gẩy cơm rồi hỏi: “Anh không cho quá nhiều đường nên không sợ béo đâu. Em cứ ăn đi.”

“Không phải…” Kim Vũ Kiên nhẹ nhàng đặt miếng thịt kho tàu vàng ruộm vào trong bát, biểu cảm trên mặt cô ấy có phần phức tạp.

“Em sao thế Vũ Kiên?” Kim Tuyết Mai hỏi bằng giọng lo lắng.

“Em không sao, chỉ là… chỉ là em nhớ mẹ thôi, trong số những món anh rể là thì mẹ thích nhất món này…” Kim Vũ Kiên khẽ nói một câu.

Cao Phong nghe Kim Vũ Kiên nói thế thì hơi ngừng lại một chút, nhưng anh cũng không nói năng gì cả mà chỉ lẳng lặng ăn cơm tiếp.

Nhắc đến Kiều Thu Vân khiến bầu không khí trên bàn cơm thay đổi trong nháy mắt.

Cao Phong khẽ than nhẹ trong lòng, thật sự thì anh không muốn vì Kiều Thu Vân mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người. Nhưng anh lại không thể thay đổi suy nghĩ của Kim Vũ Kiên được vì dẫu sao thì Kiều Thu Vân cũng là mẹ ruột của cô ấy.

“Thảo nào trước đây, cứ mỗi lần Cao Phong làm món thịt kho tàu là mẹ lại đứng ở ngoài cửa để nhìn lén… Có lần bị chị nhìn thấy mà mẹ vẫn không chịu thừa nhận…” Kim Tuyết Mai cũng đột nhiên nghĩ tới chuyện này.

Cao Phong sững người rồi hỏi: “Còn có chuyện này nữa à?”

“Đúng thế, chẳng qua là mẹ không muốn thừa nhận mà thôi. Mẹ cũng biết nấu nướng nhưng lại nấu không ngon bằng anh.” Kim Vũ Kiên ngồi bên cạnh bồi thêm một câu.

Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng đặt đũa xuống rồi nói: “Có ngon hay không thì mẹ cũng nấu cho chúng ta ăn hai mươi năm rồi, chúng ta cũng ăn cơm của mẹ mà lớn lên đấy thôi…”

Cao Phong nghe vậy thì trong lòng càng cảm thấy rầu rĩ, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Đồng thời trong lòng anh còn cảm thấy có chút may mắn.