Rể Quý Rể Hiền

Chương 2695



Chương 2695

Long Tuấn Hạo do dự một chút rồi tiến lên một bước.

“Không cần nói nhiều, Khối tập đoàn Phong Hạo từ lúc thành lập đến nay luôn tiến lên phía trước và đánh thắng vô số trận chiến rồi.”

“Điều này có liên quan đến sự đoàn kết và sự tin tưởng của chúng ta, hơn nữa chính là sự ủng hộ âm thầm ở phía sau.”

“Ai ủng hộ chúng ta, tất nhiên là anh Phong rồi.”

Khối tập đoàn Phong Hạo, chữ Phong này chính là tên của anh Phong.” Long Tuấn Hạo giới thiệu một cách ngắn gọn cho mọi người biết.

“Soạt!”

Hơn năm trăm đôi mắt đồng loạt quay về phía Cao Phong.

Mặc dù không nói gì cả nhưng trong ánh mắt họ lại chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp.

“Các anh cực khổ rồi!”

Nói thẳng ra thì Cao Phong cũng lần đầu gặp những người này.

Nhưng lại không hề có cảm giác xa lạ.

Cho dù trước đó họ chưa từng gặp gỡ nhưng mục tiêu của họ là như nhau cả.

“Anh Phong!”

Năm trăm trai tráng thân hình vạm vỡ đồng loạt kêu lên.

Vốn dĩ đang là buổi tối trăng thanh gió mát nhưng tiếng hét của họ lại càng khiến không khí trở nên nghiêm túc hơn.

Ánh đèn mập mờ, gió thổi từng cơn.

Năm trăm binh sĩ mặc trang phục chiến đấu, đứng thẳng hàng với ánh mắt chờ đợi.

Mặc dù đây là lần đầu tiên họ gặp Cao Phong nhưng cũng không hề có cảm giác xa lạ.

Giống như những gì Long Tuấn Hạo vừa nói, chữ Phong trong Khối tập đoàn Phong Hạo chính là tên của người thanh niên Cao Phong trước mặt họ đây.

Điều quan trọng hơn chính là từ lúc thành lập Khối tập đoàn Phong Hạo thì Long Tuấn Hạo không chỉ một lần nói qua, rằng anh ta không phải ông chủ của Khối tập đoàn Phong Hạo mà người đó chính là người gọi là Cao Phong.

Bao gồm trang bị của họ, cũng như trang phục chiến đấu, thậm chí là từng bữa ăn, từng viên đạn đều do người đàn ông tên là Cao Phong cung cấp cho họ.

Vì vậy cho dù họ chưa từng gặp Cao Phong thì cái tên Cao Phong từ lâu đã có vị trí rất cao ở trong lòng họ rồi.

“Các binh sĩ có mặt ngày hôm nay, có người Việt Nam, có người nước ngoài nhưng chung quy lại đều là người của Khối tập đoàn Phong Hạo cả.”

“Nếu như đã đến Việt Nam rồi thì phải nhập gia tùy tục thôi.”

“Việt Nam là quốc gia chú trọng lễ nghĩa, hôm nay các anh đến nơi này, tất nhiên là tôi phải thể hiện chút thành ý của mình rồi.”

“Vì vậy phần thưởng cho lần này chính là tăng gấp ba lần lương hiện tại của các anh!”

Cao Phong nói câu này đã khiến mọi người đồng loạt kinh ngạc.

Gấp ba lần sao?

Đây là khái niệm gì chứ?

Nếu như lúc ban đầu Long Tuấn Hạo cho họ hai trăm triệu thì gấp ba lần chính là sáu trăm triệu!

Cách ra tay hào phóng này khiến ai nấy đều rất kinh ngạc.

Đến người không quan tâm lắm đến tiền bạc như Long Tuấn Hạo cũng cảm thấy xót của.

Nhưng Cao Phong lại không mảy may quan tâm.

“Tiền đối với tôi không là gì cả.”

“Gia nhập vào Phong Hạo đều là trung thần cả.”

“Các anh vì Phong Hạo mà đổ máu quên mình, trong lòng tôi rất cảm kích.”

“Ân tình này không có gì để báo đáp, điều duy nhất có thể làm chính là cho các anh những thứ mà các anh cần.”

“Bây giờ hãy nói cho tôi biết, các anh lưu lạc đến khu Tam Giác Vàng để liều mình chiến đấu là vì cái gì?”

Cao Phong tiên lên một bước, nhìn mọi người hỏi.

“Vì lòng trung thành! Vì anh em! Vì Khối tập đoàn Phong Hạo!” Năm trăm người cùng hét lớn.

Chính trong lúc Long Tuấn Hạo, Khúc Đại Minh bọn họ đang cảm động thì Cao Phong đột nhiên mở miệng mắng.

“Nói nhảm! Nói cho tôi biết vì sao?” Cao Phong tiến thêm một bước nữa và trừng mắt hỏi.