Rể Quý Rể Hiền

Chương 2709



Chương 2709

Cao Phong đột nhiên quay người, tát vào mặt Cao Mỹ Lệ một cái.

“Bốp!”

Một tiếng giòn vang, có thể thấy được rõ ràng dấu tay năm ngón in trên mặt Cao Mỹ Lệ. Khuôn mặt của cô ta sưng lên nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thậm chí ngay cả mũi, cũng âm ỉ có máu chảy ra.

“Anh dám bước ra ngoài một bước, tối nay Liễu Tông Trạch sẽ chết!” Cao Mỹ Lệ một tay ôm mặt, cười lạnh nói.

Cao Phong cắn răng, quay người đi về phía tivi, muốn cầm điện thoại lên gọi.

“Anh Phong, anh nhìn tôi này.”

Cao Mỹ Lệ lại lần nữa quấn lấy, đồng thời bắt đầu cởi sạch quần áo, đưa tay ôm lấy Cao Phong.

“Bốp!”

Cao Phong một lần nữa quay người, lại tát thêm một bạt tay không chút thương tiếc.

Cái tát này, khiến nửa khuôn mặt còn lại của Cao Mỹ Lệ cũng lập tức sưng lên.

Thế nhưng, Cao Phong phát hiện, cái tát này hình như anh đã dùng hết mọi sức lực.

Cơ thể có chút mềm nhũn, đầu óc cũng kêu lên ong ong.

Ngay cả lúc nhìn Cao Mỹ Lệ cũng xuất hiện ảo giác, cảm giác như có hai Cao Mỹ Lệ đang đứng trước mặt mình.

“Hộc, hộc.”

Cao Phong cắn răng thở hổn hển, muốn cầm điện thoại lên gọi.

Nhưng, tay cầm điện thoại vậy mà cũng có chút run rẩy, ngay cả điện thoại cũng không thể cầm chắc.

“Anh Phong, làm chuyện đó với tôi đi.”

Cao Mỹ Lệ lại lần nữa bước tới, trực tiếp hôn lên môi Cao Phong.

Cao Phong đưa tay muốn tiếp tục đẩy Cao Mỹ Lệ ra, nhưng sức lực của toàn thân lúc này lại đang dần dần mất đi.

Nếu như Cao Phong không cố gắng chống đỡ, e rằng lúc này đã gục xuống tại chỗ.

“Xoạt!”

Cao Phong muốn dùng tay đẩy Cao Mỹ Lệ ra, nhưng Cao Mỹ Lệ lại chủ động đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của Cao Phong, ấn lên ngực của mình.

“Anh Phong, ngủ thôi.”

Cao Mỹ Lệ mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó thì thầm một câu vào tai Cao Phong.

Mí mắt Cao Phong càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng, trong đầu đã là một mảng mơ hồ.

Nó giống như, đã ba ngày ba đêm chưa được chợp mắt, cảm giác như đang đứng cũng có thể ngủ thiếp đi.

Cao Phong đột nhiên cắn nhẹ đầu lưỡi, cưỡng ép bản thân tỉnh táo một chút, sau đó cầm lấy điện thoại, gửi cho Long Tuấn Hạo hai chữ.

Minh Quân!

Cao Phong vừa gửi đi, trước mắt bỗng nhiên đen kịt, cả người ngã xuống mặt đất.

Điện thoại cũng theo đó rơi xuống, đập xuống mặt đất.

Cao Mỹ Lệ đứng yên tại chỗ, nhìn Cao Phong đã hôn mê bất tỉnh, chậm rãi xoa xoa bên mặt.

Đứng yên mười giây, Cao Mỹ Lệ mới nhặt điện thoại của Cao Phong lên, nhìn vào nội dung trên đó.

Tin nhắn đã được gửi đi, đoán chừng Long Tuấn Hạo sẽ nhanh chóng tra được khách sạn Minh Quân, sau đó sẽ kéo người tới đây.

Cao Mỹ Lệ nhìn lại đoạn video Lâm Vạn Quân gửi đến, ngay khi mở nó ra, Cao Mỹ Lệ đột nhiên sinh ra một cảm giác lo sợ.

“Thật may, nó đến kịp lúc!”

Cao Mỹ Lệ thở phào, nhanh chóng xóa hết toàn bộ video trong điện thoại.

Sau đó kiểm tra lại một lượt, sau khi xác định không có vấn đề gì, mới bỏ điện thoại sang một bên.

Cao Mỹ Lệ biết, bản thân lúc này đã hoàn toàn bại lộ.

Ít nhất là Cao Phong và Lâm Vạn Quân đã biết, cô ta là nội gián.

Vì thế, cô ta đã không còn đường lui.

Nếu như mất đi lòng tin ở chỗ Liễu Tông Trạch nữa, vậy thì thứ chờ đợi cô ta, chỉ có một con đường chết.

Thế nên, Cao Mỹ Lệ chỉ suy nghĩ một lúc liền hiểu rõ. Con đường tiếp theo nên đi thế nào đã không còn thuận theo cô ta nữa rồi.