Rể Quý Rể Hiền

Chương 2744



Chương 2744

Liễu Tông Trạch đứng tại chỗ một lúc rồi nói: “Đến lúc đó hẵng nói! Không có mệnh lệnh của tôi, không ai được phép lộn xộn!”

Nói xong câu này, Liễu Tông Trạch quay người rời khỏi căn phòng.

Chẳng mấy chốc, anh trở về nhà mình.

Trong khoảnh khắc mở cửa ra, nhìn thấy dáng vẻ của Cao Mỹ Lệ, Liễu Tông Trạch lại không kìm được mà đau lòng.

Chỉ thấy Cao Mỹ Lệ lúc này đang ngồi ở đầu giường, hai chân co lại, hai cánh tay ôm lấy đầu gối, vùi đầu vào trong chân.

Cả người cuộn tròn lại, đầu tóc rối bời rũ xuống, nhìn qua vô cùng đáng thương.

Quần áo trên người vẫn chưa kịp thay, trên đó có rất nhiều chỗ đã bị Cao Phong kéo đứt chỉ.

“Mỹ Lệ.”

Liễu Tông Trạch tiến lên một bước, ôm Cao Mỹ Lệ vào trong lòng.

Cao Mỹ Lệ mở đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, nhìn Liễu Tông Trạch một cách đáng thương.

Dáng vẻ làm người ta đau lòng đó càng khiến cho Liễu Tông Trạch không còn một chút sức chống cự.

“Mỹ Lệ, em có cần gọi điện thoại cho gia đình không? Anh sợ chú Sơn và mọi người sẽ lo lắng.”

“Hay là, anh đưa họ đến đây ở nha?”

Liễu Tông Trạch thật sự nghĩ cho Cao Mỹ Lệ hết mọi thứ, chủ động hỏi.

“Không cần đâu, sáng mai họ sẽ đi du lịch nước ngoài bằng máy bay.” Cao Mỹ Lệ nhỏ giọng nói.

“Hả? Du lịch?” Liễu Tông Trạch nghe vậy thì sững người.

“Em vốn tưởng rằng ngày mai anh phải đi nên không có ở đây. Em cảm thấy em sẽ vì nhớ anh mà dẫn đến tâm trạng không tốt.”

“Thế nên em đã đặt vé máy bay cho cha mẹ em, muốn đi du lịch một chuyến. Đợi anh quay lại rồi, em cũng sẽ quay lại.”

“Vừa rồi em có gọi điện thoại cho họ, nói rằng em không đi nữa, bảo hai người họ tự mình đi đi.” Cao Mỹ Lệ nhẹ giọng giải thích.

Liễu Tông Trạch sững sờ vài giây, sau đó càng ôm Cao Mỹ Lệ chặt hơn.

“Không sao, không sao rồi, anh không đi đâu cả, chỉ ở đây với em.” Liễu Tông Trạch nói với giọng điệu nghiêm túc.

“Tông Trạch, anh không đến thành phố Đà Nẵng sao?” Cao Mỹ Lệ ngẩng đầu lên hỏi.

“Không đi! Ai muốn đi thì đi, anh không muốn bán mạng cho kẻ giả nhân giả nghĩa kia nữa!”

Ánh mắt Liễu Tông Trạch hoảng hốt, nhưng ngoài miệng lại chửi mắng không thương tiếc.

“Vâng.” Cao Mỹ Lệ rúc vào lòng của Liễu Tông Trạch, nhẹ nhàng gật đầu.

“Tông Trạch, sao bọn họ lại gọi em là nội gián? Nội gián là gì, sao em nghe không hiểu?” Cao Mỹ Lệ dè dặt hỏi.

“Nội gián cái gì, say quá nên ăn nói bậy bạ thôi. Không sao đâu, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Liễu Tông Trạch khuyên nhủ một câu.

Cao Mỹ Lệ lại gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Em không muốn anh với những người đó có bất kì mối liên hệ nào.”

“Bởi vì em cảm thấy, em không có cách nào đối diện được với bọn họ. Nếu như anh qua lại với họ, em cảm thấy em cũng sẽ không thể đối diện với anh.”

“Hơn nữa, bọn họ chắc chắn sẽ vì Cao Phong, sẽ vì bù đắp cho anh mà cố ý nói xấu em.”

“Mỹ Lệ không muốn nghe những lời nói xấu xa đó, chỉ muốn ở bên cạnh Tông Trạch thật tốt.”

Lần này, Cao Mỹ Lệ nói rất nhiều, cân nhắc đến tất cả mọi mặt.

Trước tiên đưa “cha mẹ” rời khỏi thành phố Hà Nội, rồi ngăn cản Liễu Tông Trạch qua lại với đám người Cao Phong và Long Tuấn Hạo.

Bằng cách này, cứ coi như đám người Long Tuấn Hạo nắm giữ 100% chứng cứ cũng không thể nào lay động được vị trí của Cao Mỹ Lệ trong tâm trí của Liễu Tông Trạch.

Sau kế ly gián này, Cao Mỹ Lệ lại một lần nữa lợi dụng thông tin sai, làm nhiễu loạn đầu óc của Liễu Tông Trạch.

“Được, anh đồng ý với em, không qua lại với bọn họ nữa.”

“Chúng ta sẽ sống thật tốt ở đây, anh đã sắp xếp mấy nghìn người bảo vệ xung quanh đây rồi.”

“Bọn họ muốn làm hại anh hoàn toàn là điều không thể.” Liễu Tông Trạch xoa đầu Cao Mỹ Lệ, nhỏ giọng nói.

“Tông Trạch, tại sao chúng ta không trực tiếp rời khỏi thành phố Hà Nội, đến sống ở một nơi khác?” Cao Mỹ Lệ ngập ngừng một lúc lại hỏi một lần nữa.