Rể Quý Rể Hiền

Chương 2751



Chương 2751

“Bớt nói nhảm, cho hay không cho?” Trong mắt Long Tuấn Hạo tràn ngập lạnh lẽo và uy hiếp.

“Ha ha.” Tên thanh niên lắc đầu cười, sau đó nhẹ nhàng phất tay.

“Răng rắc! Rầm rầm!”

Đội ngũ không dưới 30 người, vậy mà đồng loạt giơ súng trường tự động lên nhắm thẳng vào xe Long Tuấn Hạo.

Chỉ cần Long Tuấn Hạo dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào sẽ lập tức bắn anh ta trở thành cái rổ.

Long Tuấn Hạo chậm rãi quay đầu nhìn về phía 30 người kia.

“Các cậu dám bắn sao?” Trong lòng Long Tuấn Hạo đã hiểu rõ phần nào.

Những người này, không phải người của Khối tập đoàn Phong Hạo.

Về phần rút cuộc là người ở đâu đến, chuyện này đáng phải suy ngẫm thêm.

“Anh có thể thử xem.”

“Tự tiện xông vào khu vực tư nhân của anh Trạch, bắn chết anh, anh cũng chết vô ích.” Tên thanh niên cười khà khà, trong mắt đầy sự khiêu khích.

Tóm lại, câu nào câu nấy nói ra vẫn luôn nhắc tới Liễu Tông Trạch, rõ ràng là cáo mượn oai hùm, ý tứ chơi đùa với anh ta rất rõ ràng.

Long Tuấn Hạo ban đầu còn có chút tức giận, cảm thấy Liễu Tông Trạch đã hồ đồ đến cực điểm.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình.

Lai lịch của những người trước mắt, Long Tuấn Hạo cũng đã có suy đoán.

Mặc dù Long Tuấn Hạo làm việc có chút manh động, nhưng cuối cùng anh ta cũng không phải tên ngốc.

Tóm lại, nếu như Long Tuấn Hạo thực sự dám xông vào, bọn họ chắc chắn có gan nổ súng.

Trong lòng Long Tuấn Hạo lúc này rất bức bối, rõ ràng biết rằng những người này có vấn đề, bản thân cũng phải giải cứu Liễu Tông Trạch.

Nhưng cơ bản, Liễu Tông Trạch còn không để anh có cơ hội cứu giúp, ngược lại những người được tín nhiệm này giống như có vấn đề, còn chĩa súng về phía Long Tuấn Hạo!

Đối mặt với loại cảm giác uất ức này, cho dù là ai cũng khó mà duy trì được trạng thái bình tĩnh.

Long Tuấn Hạo chậm rãi thu lại súng ngắn, sau đó lấy điện thoại di động ra, lại một lần nữa gọi cho Liễu Tông Trạch. Nhưng mà điện thoại bên kia vẫn duy trì trạng thái tắt máy.

Long Tuấn Hạo vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta tìm tới zalo của Tông Trạch, chuẩn bị gửi một đoạn tin nhắn thoại. Nhưng ngay sau đó lại xuất hiện một dấu chấm than vô cùng chói mắt.

“Bạn vẫn chưa phải là bạn bè của đối phương, bạn cần phải kết bạn trước rồi mới có thể gửi tin nhắn!”

Tin nhắn vốn dĩ không thể gửi đi, Liễu Tông Trạch đã chặn anh rồi!

“Cái tên khốn nạn này!”

Đột nhiên Long Tuấn Hạo vươn tay phải đập mạnh vào vô lăng, trong lòng vô cùng phiền muộn. Thảo nào Lâm Vạn Quân lại để cho Long Tuấn Hạo đến tìm Liễu Tông Trạch để nói chuyện. Bởi vì bấy nhiêu đây cũng đã đủ để chứng minh Cao Mỹ Lệ là chính là nội gián, Liễu Tông Trạch vẫn không chịu tiếp thu.

Liễu Tông Trạch đã chặn Long Tuấn Hạo rồi, chẳng lẽ đám người Cao Phong hắn sẽ giữ lại sao? Nói cách khác, hiện tại Liễu Tông Trạch chỉ cần không bước chân ra khỏi cửa là đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Long Tuấn Hạo và những người khác.

“Liễu Tông Trạch, con mẹ nó, cậu mau bước ra đây cho tôi!” Long Tuấn Hạo cắn răng, sau đó bước ra khỏi xe, nhắm vào mấy căn hộ cách đó vài trăm mét mà hét lớn. Mà mười mấy người kia cũng không có ý ngăn cản Long Tuấn Hạo, mặc cho anh ta la hét.

“Liễu Tông Trạch! Cái tên hèn nhát nhà cậu! Đồ con rùa!”

“Con mẹ nó, xảy ra chuyện thì cậu chỉ biết trốn tránh thôi đúng không? Cậu không nghĩ đến chuyện nên giải quyết như thế nào sao?” Long Tuấn Hạo liên tục lớn tiếng gào thét.

Mà tên thanh niên kia thì đưa mắt liếc một cái, lệnh cho hai thanh niên kia đi về phía biệt thự của Liễu Tông Trạch. Tất cả đều rất bình thường, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ.

……

Lúc này, bên trong biệt thự của Liễu Tông Trạch.

“Nào, cục cưng, há miệng ra nào.” Liễu Tông Trạch từng là một tên công tử bột con nhà giàu, học chẳng hay, cày chẳng biết, vậy mà lại tự mình xuống bếp nấu cháo cho Cao Mỹ Lệ, đã thế còn đút cháo tới tận miệng cô ta.

“Anh Trạch, anh đối xử với em thật tốt.” Cao Mỹ Lệ mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, trên mặt ngập tràn hạnh phúc nhìn Liễu Tông Trạch.

“Nói sao đây nhỉ, tốt với em là điều anh nên làm thôi.” Liễu Tông Trạch xua tay nở nụ cười, tiếp tục đút cháo cho Cao Mỹ Lệ ăn. Ngay lúc này, anh ta loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào từ phía bên ngoài truyền vào.