Rể Quý Rể Hiền

Chương 2760



Chương 2760

Một thanh niên thấp béo cao khoảng một mét sáu cầm di động nói: “Ông đây tới rồi, con mẹ nó, mày đâu rồi?”

“Mày rất biết chọn chỗ đấy, khu dân cư cao cấp Bồng Thiên? Mày cho rằng ông đây không dám tới đây phải không?”

Sau khi thanh niên kia gửi ghi âm xong, Cao Tử Hàn bên này lập tức nhận được tin nhắn.

“Anh, chính là anh ta, anh ta tên là “Bể Cá”!” Cao Tử Hàn vừa nói vừa nổi giận đùng đùng đi tới.

Kim Vũ Kiên vội vàng đuổi theo, Cao Phong cũng chậm rì rì đi theo ở phía sau.

“Bể Cá là anh đúng không? Chính là anh, không quản được miệng của anh sao?” Cao Tử Hàn cất bước đi lên, hầm hừ nói.

Tên thanh niên thấp béo kia xoay người lại, khuôn mặt đầy mỡ và mụn, nhìn vô cùng ghê tởm.

Cái đầu của anh ta thậm chí còn không cao bằng Cao Tử Hàn.

“Cô chính là Hàn Hàn?” Thiên niên thấp béo nhìn thấy Cao Tử Hàn thì sửng sốt, sau đó trong mắt tản ra một ánh sáng nham hiểm

Cho dù anh ta biết Cao Phong, cũng chắc chắn không biết Cao Tử Hàn và Kim Vũ Kiên, huống chi lúc này Cao Phong còn đang chậm rãi đi đến ở phía sau.

“Chính là tôi, sao hả, có phải trong đời sống hiện thực anh chịu quá nhiều đau khổ đúng không?” Cao Tử Hàn tức giận nói.

“Đau khổ? Nhìn thấy xe của tôi không? Hai chiếc! Một chiếc cũng phải tới hai trăm triệu!”

“Và cả bộ quần áo này của tao nữa.” Thanh niên thấp béo chỉ chỉ nhãn hiệu Adidas nhái trên người, cười nói: “Tất cả đều là hàng hiệu.”

“Cô thật là có bản lĩnh, còn dám hẹn ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này?”

“Đi thôi, anh trai đưa em đi uống rượu, ha ha.”

Kim Vũ Kiên tiến lên một bước, cười lạnh nói: “Không phải anh nói anh rất lợi hại sao? Anh còn bảo nếu Cao Phong ở trước mặt anh, một bàn tay của anh là có thể đùa chết anh ấy còn gì?”

“Tôi nghe nói Cao Phong ở trên đỉnh núi này đó? Anh có bản lĩnh thì cũng đã là quá khứ rồi!”

Một câu của Kim Vũ Kiên khiến sắc mặt tên thanh niên thấp béo lập tức trắng bệch, ngay cả âm thanh nói chuyện cũng nhỏ hơn một chút.

Loại rác rưởi này này cũng chỉ dám khoe khoang một chút ở trên mạng mà thôi, ở ngoài đời thực nào dám huênh hoang chứ!

“Văn Ba, mày có thể mau lên hay không, chúng ta thuê xe một tiếng mất rất nhiều tiền đấy.” Một thanh niên ở phía sau hô to.

Sắc mặt thanh niên thấp béo đỏ lên, sau đó nói: “Chẳng qua là tôi không muốn đi, nếu như tôi muốn đi, Cao Phong nhìn thấy tôi cũng phải gọi là ông nội, biết chưa?”

“Vậy sao? Từ khi nào thành phố Hà Nội lại xuất hiện một nhân vật lớn như vậy chứ?”

“Sao tôi lại không biết nhỉ?” Bỗng nhiên, ở phía sau Cao Tử Hàn truyền đến một âm thanh.

“Đó là điều đương nhiên, không còn cách nào, tài giỏi quen rồi.” Thanh niên thấp béo phủi phủi quần áo, vẻ mặt khinh thường.

“Ồ, vừa hay tôi cũng vậy.” Một âm thanh đầy châm chọc chậm rãi vang lên.

Ngay sau đó, Cao Phong chậm rãi đi ra, chậm rãi đi tới trước mặt thanh niên thấp béo.

Khóe miệng đầy châm chọc.

Với vị trí của anh bây giờ, đối phó với loại rác rưởi cỏn con này thật sự là có chút hạ thấp giá trị con người.

Nếu không phải chơi đùa với Cao Tử Hàn thì loại mặt hàng cấp bậc này anh sẽ không nhìn nhiều hơn một cái.

Ngay cả tư cách xách giày cũng không có.

“Cậu nói Cao Phong gặp cậu cũng phải gọi cậu là ông nội?” Cao Phong đi đến trước mặt thanh niên thấp béo, nhẹ giọng hỏi.

Thanh niên thấp béo chỉ cao hơn một mét sáu, lúc này ở trước mặt Cao Phong lại giống như một đứa trẻ, còn phải ngửa đầu lên để nhìn Cao Phong.

“Ôi!”

Chỉ trong một thoáng, mười thanh niên thấp béo cùng hít ngược một hơi khí lạnh, sau đó sắc mặt vô cùng trắng bệch.

Bọn họ nào có nghĩ tới, Cao Phong lại vừa hay đang ở chỗ này chứ!

“Anh Phong, không đúng! Ông Phong, ông Phong.” Hai chân của thanh niên thấp béo run lên, trong miệng liên tục gọi mấy tiếng.

“Cậu chính là Bể Cá?” Cao Phong nhàn nhạt hỏi.