Rể Quý Rể Hiền

Chương 2763



Chương 2763

“Phù!”

Một lát sau, ánh mắt Liễu Tông Trạch nháy nháy hai cái, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.

“Cục cưng, anh đi ra ngoài một lát.” Liễu Tông Trạch vừa đổi giày, còn không quên lên tiếng nói với Cao Mỹ Lệ.

“Hả?” Cao Mỹ Lệ lập tức từ trong phòng chạy ra, hỏi: “Tông Trạch, anh muốn làm gì?”

“Anh sắp xếp cho mấy sĩ quan phụ tá một chút việc, em không cần phải xen vào, anh sẽ quay lại ngay.”

Liễu Tông Trạch vẫy vẫy tay, chuẩn bị kéo cửa đi ra ngoài.

“Tông Trạch!”

Cao Mỹ Lệ vội vàng chạy tới, ôm Liễu Tông Trạch nói: “Nhưng mà em sợ…”

Bây giờ cô ta phải tìm mọi cách ngăn cản Liễu Tông Trạch đi ra ngoài.

“Không sao, nhiều nhất là hai mươi phút anh sẽ quay về, không phải phía dưới có những bảo vệ của thành phố Hà Nội rồi sao?”

“Trên tay bọn họ cũng có súng, có thể bảo đảm an toàn của em. Em yên tâm đi.” Liễu Tông Trạch vỗ vỗ đầu Cao Mỹ Lệ, vẫn kéo cửa phòng ra.

Ánh mắt Cao Mỹ Lệ sáng lên hai cái, nhỏ giọng nói: “Vậy anh tìm người đi cùng anh đi, đã trễ thế này rồi, em không yên tâm.”

“Không cần, tất cả mọi người phía dưới đều ở đây bảo vệ em, anh không sao.”

Sau khi Liễu Tông Trạch nói xong, cười một chút với Cao Mỹ Lệ rồi nhẹ nhàng kéo cửa phòng lên.

Cao Mỹ Lệ chờ Liễu Tông Trạch rời đi, nét mặt lập tức thay đổi, đi vào trong phòng.

Khu vực phía Nam thành phố Hà Nội.

Cấp dưới của Liễu Tông Trạch hơn mười lăm nghìn người đều đóng quân ở chỗ này, hơn nữa còn thiết lập một phòng họp riêng.

Từ nơi này đi đến chỗ biệt thự của Liễu Tông Trạch cũng chỉ mất bảy tám phút.

Sau khi Liễu Tông Trạch tới đây, mấy tên sĩ quan phụ tá và tiểu đội trưởng lập tức vào vị trí, ngồi ở bên cạnh bàn họp.

“Anh Trạch, muộn như vậy rồi còn tới đây là có sắp xếp gì sao?” Mọi người đều tò mò hỏi.

“Cho tôi một điếu thuốc trước.” Liễu Tông Trạch vẫy vẫy tay.

Sĩ quan phụ tá bên cạnh lập tức lấy thuốc lá ra cho Liễu Tông Trạch, hơn nữa còn châm lửa cho anh ta.

“Phù.” Liễu Tông Trạch hít một hơi, thở một ngụm khói rồi hỏi: “Bây giờ bên ngoài sao rồi? Có… Có tình huống gì khác lạ không?”

“Anh Trạch, không có, ngoại trừ rất nhiều người ở thành phố Hà Nội đang bàn tán chuyện kia của anh thì không có gì khác.” Sĩ quan phụ tá vội vàng báo cáo.

“Ừm, bàn tán thì cứ bàn tán thôi, không sao cả.”

“Liễu Tông Trạch tôi cũng không phải dựa vào ánh mắt của bọn họ để sống.”

“Nhưng mà nếu có truyền thông nào quá đáng thì cứ tìm ra phòng làm việc của bọn họ mà phá.” Liễu Tông Trạch vẫy vẫy tay, lại hỏi: “Long Tuấn Hạo bên kia thì sao? Hôm nay anh ta từ chỗ tôi quay về cũng không có động tĩnh gì sao?”

“Anh Trạch, không có, nghe nói sau khi anh Long trở về cũng nhốt mình ở trong phòng không ra ngoài.” Sĩ quan phụ tá trả lời đúng sự thật.

Liễu Tông Trạch nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng càng có chút phức tạp.

“Tôi cũng đã cho cấp dưới nổ súng với anh ta, nhưng anh ta vẫn không tới đụng đến tôi sao?”

“Biết ngay mà, anh ta nói dẫn người tới bao vây tiêu diệt tôi, chính là cố ý hù dọa tôi.” Liễu Tông Trạch nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.

“Anh Trạch, anh nói cái gì?” Một tiểu đội trưởng hỏi.

“Không nói gì cả, các cậu có gì muốn nói không?”

“Muốn nói gì thì mau nói đi, sau khi các cậu nói xong, tôi sẽ sắp xếp việc cho các cậu.” Liễu Tông Trạch trầm giọng nói.

Một sĩ quan phụ tá ngồi ở bên cạnh do dự một chút, cuối cùng vẫn đứng lên, nhìn về phía Liễu Tông Trach.

“Anh Trạch, anh Phong nói muốn cho chúng ta một sự công bằng nhưng đã một ngày hai đêm trôi qua rồi.”

“Anh xem, có phải anh Phong…thiếu một chút thành ý không?” Sĩ quan phụ tá nhẹ giọng nói.

Liễu Tông Trạch nghe vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy sâu sa liếc mắt nhìn sĩ quan phụ tá một cái.

Sĩ quan phụ tá vội vàng cúi đầu nhưng thân thể lại vẫn thẳng tắp.