Rể Quý Rể Hiền

Chương 2766



Chương 2766

“Nếu buổi tối hôm nay bên phía Long Tuấn Hạo không có động tĩnh gì, các cậu cứ như vậy…”

Đôi mắt Liễu Tông Trạch híp lại, dăm ba câu, phân chia công việc cho mọi người.

Trong toàn bộ quá trình không phải tạm dừng chỗ nào, giống như kế hoạch này đã được anh ta nghĩ kỹ từ lâu rồi.

Nghe Liễu Tông Trạch nói xong, mọi người đều trừng lớn hai mắt, nét mặt không thể tưởng tượng nổi.

Sau đó, lại không tự chủ được mà nhìn về phía thi thể tên sĩ quan phụ tá trên mặt đất kia.

Tên sĩ quan phụ tá này,chết cũng không oan mà!

“Anh Trạch, anh thật sự quyết định xong hết rồi sao?”

“Chuyện này… chuyện này liên quan đến sống chết đó!” Một tiểu đội trưởng trừng lớn hai mắt hỏi.

“Đúng vậy anh Trạch, chuyện này không thể tùy tiện được, còn phải cẩn thận châm chước một chút.”

“Anh Trạch, không sợ nếu có, chỉ sợ lỡ như!”

“Anh không sợ nhỡ đâu anh tính sai, đến lúc đó anh chắc chắn sẽ khó thoát khỏi cái chết sao?”

Mọi người trong phòng họp nghe Liễu Tông Trạch sắp xếp xong đều đồng thanh khuyên can.

Dù sao mối liên hệ trong trong chuyện này thật sự là quá lớn.

Nhỡ đâu có lối ngoặt, Liễu Tông Trạch sẽ chết là điều không thể nghi ngờ.

“Đừng nói nữa, các cậu nói gì tôi đều hiểu, tôi cũng nghĩ tới rồi.”

“Nhưng.. Bỏ đi, các cậu không cần phải xen vào quá nhiều, cứ làm theo là được rồi.”

“Bất kể là kết quả thế nào, Liễu Tông Trạch tôi đều sẽ gánh vác một mình.”

Liễu Tông Trạch mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay, đứng dậy cầm lấy súng xoay người đi ra ngoài.

Còn lại vài tên sĩ quan phụ tá và tiểu đội trưởng ở trong phòng họp nhìn nhau.

Sau khi im lặng một lúc lâu, mới có một thanh niên chủ động lên tiếng, phá vỡ bầu không khí bế tắc.

“Mọi người có phát hiện ra anh Trạch và anh Phong giống nhau không, cả hai đều cho người ta một loại cảm giác thần bí?” Thanh niên hỏi.

“Tôi cũng phát hiện ra, chẳng lẽ đây là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng sao? Anh Trạch và anh Phong ở chung lâu cũng biến thành như vậy?”

“Có lẽ đây là sự chênh lệch giữa chúng ta và mấy người anh Phong phải không? Ánh mắt và suy nghĩ của bọn họ, chúng ta gần như không thể đoán ra.”

“Thật ra cũng không cần tìm hiểu rõ, chúng ta là cấp dưới, chỉ cần làm theo là được.”

Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán, chỉ có một người đàn ông trung niên lớn tuổi vẫn luôn im lặng không nói gì.

Sau khi mọi người nói xong, ông ta mới chậm rãi mở miệng nói: “Tôi cảm thấy tuy rằng anh Trạch và anh Phong vẫn luôn không liên lạc với nhau, nhưng giữa hai người bọn họ giống như có một loại…”

Người đàn ông trung niên suy nghĩ thật lâu rồi mới nói tiếp: “Giống như có một loại ăn ý! Chỉ là loại ăn ý này là kiểu anh không nói tôi không nói, tôi thật sự không biết dùng từ ngữ nào khác để miêu tả.”

“Bỏ đi, đừng nói nữa, chờ thôi! Chờ sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ hành động.”

Mọi người trò chuyện một lát, rồi từng người cũng rời đi.

Ngày hôm sau.

Ánh nắng tươi sáng, mặt trời lên cao.

Bầu trời xanh thẳm không mây, khó có khi thời tiết lại tốt như vậy.

Nhiệt độ cực kỳ thích hợp, ánh mặt trời hơi chói mắt chiếu khắp mặt đất rộng lớn, giống như muốn khiến tất cả toàn bộ sương mù biến mất.

Đã một ngày hai đêm trôi qua, Cao Phong bên kia vẫn không có tin tức gì.

Rất nhiều người dân thành phố Hà Nội hóng chuyện lúc này đều có chút vội vã không chịu nổi.

Dù sao thì vào buổi sáng hôm nay, những người này nghênh đón một tin tức lớn.

Liễu Tông Trạch và Cao Phong sắp khai chiến!

Một câu nói này lập tức như một cơn lốc quét ngang toàn bộ thành phố Hà Nội.

Vô số người đều đang tranh nhau chia sẻ, Cao Phong và Liễu Tông Trạch không đàm phán với nhau, cho nên sắp nghênh đón một cuộc chiến.

Vừa mới bắt đầu còn có người không tin nhưng sau đó bọn họ đi ra ngoài thì lại không thể không tin.

Quả nhiên là Liễu Tông Trạch ra tay.

Hơn mười lăm nghìn cấp dưới của anh ta đã xuất phát từ 7 giờ sáng.

Từ khu vực phía Nam của thành phố Hà Nội đi đến khu vực phía Bắc.