Rể Quý Rể Hiền

Chương 2782



Chương 2782

“Anh Trạch, anh không thể xuống dưới.” Cao Mỹ Lệ có chút bối rối. Mặc dù cô ta đã sắp xếp xong đường lui, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an.

“Không sao đâu, anh đi xuống dưới xem thử, cậu ta không dám làm gì anh đâu.” Liễu Tông Trạch cứ nghĩ rằng Cao Mỹ Lệ đang lo cho hắn, đưa tay xoa xoa đầu cô.

“Nhưng mà…” Cao Mỹ Lệ vẫn lo lắng không yên.

“Đừng nhưng mà nữa, nghe anh! Nếu anh không xuống, với tính tình của Long Tuấn Hạo, nếu không ra mặt thì cậu ta sẽ xông lên đây thật đấy.”

“Ngoan ngoãn ở đây đợi anh, anh nói với cậu ta xong sẽ quay trở lại.” Liễu Tông Trạch sau khi nói xong liền đi xuống lầu.

Cao Mỹ Lệ nhìn Liễu Tông Trạch xuống lầu, cô ta vội vàng đi vào phòng, ở trong phòng cứ đi tới đi lui, vô cùng thấp thỏm. Cô ta cảm thấy bản thân giống như đang chờ chết, cách tốt nhất chính là nhanh chóng rời khỏi đây.

Nhưng chú Lực đã có căn dặn, cô ta lại không dám trái lời, chỉ có thể mạo hiểm đánh cược một ván.

Đánh cược một ván, cho dù Liễu Tông Trạch thấy được thiết bị định vị nghe lén âm thanh của cô ta thì cũng sẽ không nghi ngờ gì!

Dưới lầu.

“Mẹ nó, gặp được cậu cũng khó khăn ghê nhỉ?” Trôi qua hai ngày, Long Tuấn Hạo lần nữa nhìn thấy Liễu Tông Trạch, nhịn không được mà chế nhạo một câu.

“Có lời mau nói, có rắm mau thả, tôi đây đang rất bận.” Liễu Tông Trạch đứng trên bậc cầu thang, lạnh giọng nói với Long Tuấn Hạo.

“Còn việc gì nữa? Sao cậu lại đưa người trở về?” Trước khi vào chuyện chính, Long Tuấn Hạo còn không quên nhếch khoé miệng.

“Không phải tôi trả lại, chính bọn họ muốn quay về, liên quan gì đến tôi?” Liễu Tông Trạch vẫn còn mạnh miệng.

“Ha ha, với tính tình của cậu, ông đây còn không hiểu sao?” Long Tuấn Hạo cố ý trào phúng một câu, sau đó xua tay nói: “Bên ngoài phạm vi trong vòng trăm mét tiến hành phong toả, trong phòng mười người ở lại phối hợp cùng tôi.”

“Vâng!” Đám người nhận lệnh, lập tức phân tán ra xung quanh biệt thự. Lần này, xem như Cao Mỹ Lệ có mọc cánh cũng khó thoát, trừ khi có trực thăng tới đón thì may ra. Hôm nay Long Tuấn Hạo muốn trước hết để cho Liễu Tông Trạch nhìn rõ mọi chuyện, sau đó đối với Cao Mỹ Lệ thì chỉ như bắt rùa trong chum.

“Con mẹ nó, cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Liễu Tông trạch trừng mắt hỏi.

“Đi, chúng ta vào phòng phía bên kia nói chuyện.” Long Tuấn Hạo xua tay, chủ động đi đến một căn phòng.

“Có chuyện gì thì nói ngay ở đây, nói xong thì lập tức cuốn xéo!” Liễu Tông Trạch hừ lạnh một tiếng.

“Không phải cậu muốn là được, đưa cậu ta qua đây cho tôi!” Long Tuấn Hạo xua tay áo, sau đó trực tiếp đi vào trong phòng.

“Anh Trạch, xin lỗi!” Mười tên binh sĩ Phong Hạo không nhiều lời hơn, tiến lại khống chế Liễu Tông Trạch, cường ép kéo anh ta vào phòng.

Vô cùng thô lỗ, đơn giản và thô bạo!

“Con mẹ nó, mấy người chính là thổ phỉ à? Cút ra!” Liễu Tông Trạch bị chọc tức đến mức ói máu luôn rồi, giãy dụa đòi ra ngoài.

“Đóng cửa lại, ai cũng không được vào.” Long Tuấn Hạo xua tay áo.

Liễu Tông Trạch đột nhiên quay đầu hô to: “Long Tuấn Hạo, ông đây có thể nói chuyện với cậu, nhưng chớ có thừa dịp mà nhắm vào Cao Mỹ Lệ, nếu không ông đây sẽ giết cậu!”

Long Tuấn Hạo dừng một chút, sau đó nói: “Không cần quan tâm đến Cao Mỹ Lệ kia, canh chừng cửa là được.”

“Vâng!” Mười tên binh sĩ Phong Hạo nhận lệnh rời đi. Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo.

Cửa sổ đóng chặt, cách âm rất tốt.

“Ngồi xuống đi.” Long Tuấn Hạo xua tay nói.

“Nói đi.” Liễu Tông Trạch đã vào trong phòng, cũng có chút bình tĩnh lại.

“Chúng ta sẽ tiến đánh vào thành phố Đà Nẵng, ngày mai sẽ xuất phát.” Long Tuấn Hạo đi thẳng vào vấn đề nói.

Liễu Tông Trạch dừng lại một chút, sau đó ra vẻ nhịn không được: “Liên quan cái quái gì đến tôi? Tôi không quan tâm, mấy người làm gì thì làm.”

“Anh Phong nói, đường đánh vào thành phố Đà Nẵng không thể thiếu Liễu Tông Trạch cậu.” Long Tuấn Hạo lại thêm vào một câu.