Rể Quý Rể Hiền

Chương 2798



Chương 2798

Trên bầu trời càng ngày càng u ám.

Vốn dĩ chỉ là không thấy được mặt trăng và những ngôi sao, nhưng lúc này, lại xuất hiện thêm một tầng mây đen dày đặc.

Mây đen đè nén trên bầu trời, tựa như đắp lên đầu dân chúng thêm một lớp thảm đen tối.

Thật làm cho người ta chán nản khôn nguôi, không nhịn được mà bực dọc.

“Vù vù! Róc Rách!”

Tiếng gió thổi, tiếng nước chảy cứ thế nhè nhẹ lướt bên tai Cao Phong.

Cách nơi Cao Phong đứng không xa, mỗi bên có mười tên vệ sĩ mặc áo đen đứng canh gác.

Lúc này trên quảng trường ở bãi sông, những bóng đèn năng lượng mặt trời đang được thắp sáng, xé tan màn đêm tối tăm.

Khi đám người Cao Phong vừa mới tới chỗ này, vẫn còn có rất nhiều người đang ở đây. Có thể là đi tản bộ sau bữa tối, hoặc là trẻ nhỏ đang chơi đùa.

Còn có một số người bán hàng đang buôn bán nhỏ, nhưng hôm nay Cao Phong không nhìn thấy Hạ Vy.

Có lẽ buổi tối không thích hợp để bán kẹo bông.

Vừa lúc nãy vẫn còn khá náo nhiệt.

Nhưng cùng với sự thay đổi của thời tiết, mây đen càng ngày càng dày, điều này làm cho sự phiền não cũng ngày càng trở nên nặng nề, rất nhiều người đã lần lượt trở về nhà rồi.

Một số đứa trẻ nghịch ngợm không bằng lòng về nhà, đang kêu la với người lớn.

Cao Phong lúc này giống như một người vô hình, đứng đối mặt với dòng sông, tất cả mọi thứ phía sau lưng đều không liên quan tới anh.

Mây đen càng lúc càng dày, bầu không khí càng lúc càng trở lên trầm mặc.

Không biết từ lúc nào, không khí náo nhiệt phía sau lưng đã trở nên tĩnh mịch.

Cuối cùng, sau tiếng khóc của một đứa bé, không khí đã hoàn toàn yên tĩnh.

Lúc này, tai anh như rơi vào trạng thái chân không, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Bàn tay của Cao Phong nắm nhẹ lan can, không vội quay người lại.

“Rít rít.”

Một bao bì ni lông bị gió thổi bay, tạo ra tiếng động trên nền bê tông.

Phía sau càng lúc càng yên tĩnh, giống như một nghĩa trang lúc hai ba giờ đêm, ngay cả tiếng giun cũng không nghe thấy.

“Cách..cách!”

Đột nhiên, hai mươi tên vệ sĩ ở hai bên Cao Phong đồng loạt rút súng từ thắt lưng ra, trực tiếp kéo cò.

Không nói lời nào, trên mặt không cảm xúc, giương súng chĩa vào bãi đất sau lưng Cao Phong.

Cao Phong khẽ thở dài một tiếng, không thèm quay đầu nhìn lại: “Tới rồi à?”

Lúc này, phía sau Cao Phong, lần lượt là từng thanh niên áo đen, trên tay cầm vũ khí mạnh chậm rãi bao vây xung quanh.

Tính sơ sơ, số lượng ít nhất cũng phải lên tới hàng trăm người.

Người phụ nữ phía trước gương mặt lạnh lùng, trong ánh mắt có sự kiên định, tiếp tục bước lên phía trước.

Chính là Cao Mỹ Lệ.

Nghe thấy Cao Phong nói như vậy, Cao Mỹ Lệ dừng chân, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Cao Phong biết cô ta sẽ đến sao?

Sao có thể?

Lúc này Cao Mỹ Lệ gần như không nghĩ tới, có những tin tức là cố ý để cô ta biết.

Cao Phong từ từ xoay người lại, nhìn về phía Cao Mỹ Lệ.

Ánh mắt đầu tiên là nhìn Cao Mỹ Lệ, tiếp đó là tới một trăm thanh niên áo đen phía sau cô ta, tất cả anh đều nhìn một lượt.

Xem ra, để đảm bảo chắc chắn có thể giết được anh, tất cả bọn chúng đều có mặt hết rồi.

Có rất nhiều người Cao Phong không nhớ nổi tên, nhưng vẫn rất quen mặt.

Thành phố Hà Nội chỉ có rộng lớn từng ấy, hơn nữa những người này đều làm việc cho Khối tập đoàn Đế Phong, cả ngày cúi đầu không gặp ngẩng đầu liền nhìn thấy, sao có thể không quen mặt được?

Tất nhiên, cũng có không ít người Cao Phong chưa từng gặp qua, có lẽ là ẩn mình ở nơi khác.

Cao Phong vừa thở dài nhè nhẹ, trong lòng cũng không khỏi ớn lạnh.

Hơn một trăm người à?