Rể Quý Rể Hiền

Chương 2818



Chương 2818

“Mình còn nhớ lúc ấy, mình còn đưa cho cậu ta thêm ít tiền để mua thức ăn.”

Đôi mắt Kiều Thu Vân ánh lên những tia sáng của hồi ức, nhìn ánh sáng ấm áp bên ngoài.

Bây giờ đi đến nông nỗi này, lại so sánh với trước kia khiến Kiều Thu Vân càng cảm thấy xót xa.

Nhưng lại không có gì để oán trách.

Khi mới bị Cao Phong giam lỏng tại đây, bà ta quả thực vô cùng căm hận, thậm chí còn cảm thấy, không bằng để Cao Phong giết chết bà ta đi cho rồi.

Nhưng sau một thời gian, Kiều Thu Vân cuối cùng cũng hiểu được một đạo lý.

Kim Tuyết Mai chưa từng nợ bà ta điều gì.

Kiều Thu Vân gom góp những trải nghiệm của bản thân khi còn trẻ, lại thêm việc mẹ ruột của Kim Tuyết Mai vứt bỏ cô cho bà ta và bởi vì bà ta chỉ sinh được hai đứa con gái nên bị đám người Kim Nhạc Sơn coi thường gộp lại tạo ra lòng căm phẫn.

Cho nên mới cảm thấy Kim Tuyết Mai mắc nợ mình, vì vậy mới dùng cô để đổi lấy vinh hoa phú quý cho bản thân.

Nhưng sau khi bà ta bị nhốt lâu như vậy, Kiều Thu Vân cuối cùng cũng tỉnh ngộ.

Kim Tuyết Mai thực sự không mắc nợ bà ta điều gì.

Bỏ qua hai tỷ kia cũng không nói làm gì, bây giờ chỉ cần Kim Tuyết Mai có thể ở bên Kiều Thu Vân đã là một loại trả ơn rồi.

Cảm giác cô đơn khi không có ai ở cạnh thật khiến người ta khó chịu.

Đúng vậy, hiện tại Kiều Thu Vân vô cùng cô đơn.

Nỗi cô đơn khi một mình trải qua tuổi già, nỗi cô đơn khi không nhìn thấy hy vọng sống.

Chỉ có ai từng trải qua cảm giác này mới hiểu được có người ở bên quý giá đến mức nào.

Kiều Thu Vân ngây người, một lúc lâu sau mới cầm điện thoại lên, tìm đến số điện thoại của Kim Tuyết Mai, do dự một lúc lâu mới quyết định gọi đi.

Nhưng vừa mới gọi đi đã lập tức cúp máy.

“ Lão Kim, Tuyết Mai, Vũ Kiên, tôi nhớ mọi người rồi, vô cùng nhớ.”

Kiều Thu Vân tự lẩm bẩm một mình, sau đó để điện thoại xuống, lại thở dài một hơi.

“Cạch cạch!”

Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, bảy tám thanh niên mặc áo đen chậm rãi bước vào.

“Các người là?” Đầu tiên Kiều Thu Vân sững sờ, sau đó hét lớn: “Các người là ai? Người đâu! Người đâu!”

“Đưa bà đến một nơi, nghe lời chút đi.”

Vài thanh niên áo đen đến khống chế Kiều Thu Vân, một người còn choàng lên đầu bà ta một chiếc khăn trùm đầu.

“Các người làm gì vậy? Con rể tôi là Cao Phong, các người thả tôi ra!” Kiều Thu Vân trừng mắt, không ngừng kêu to.

“Đến nơi rồi bà sẽ biết, không cần hét, có hét cũng vô dụng.” Thanh niên mặc áo đen nhỏ giọng nói, sau đó trực tiếp kéo Kiều Thu Vân lên xe.

“Các người làm gì vậy? Các người có phải kẻ thù của Cao Phong hay không?”

“Tôi nói cho các người biết, các người đừng mơ có thể dùng tôi để uy hiếp Cao Phong. Chúng tôi là kẻ thù của nhau, là kẻ thù không đội trời chung đó.” Kiều Thu Vân bị che kín mặt, nhưng vẫn hét lên.

Thanh niên áo đen ngây ra một lát, sau đó nói: “Chủ tịch Mai không có thù oán với bà đúng chứ?”

Vừa dứt câu, Kiều Thu Vân lập tức yên lặng, cả người liền rơi trầm mặc.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Kiều Thu Vân bỗng đứng dậy rồi va sầm vào cửa xe.

“Bịch!”

Đầu Kiều Thu Vân đập mạnh vào cửa xe, lực va vô cùng mạnh giống như bà ta đang định tự sát.

“Muốn dùng tôi để uy hiếp con gái tôi sao? Các người mơ đi!”

“Cho dù bà đây có chết, các người cũng đừng hòng làm được.”

Kiều Thu Vân lẩm bẩm, sau đó lại va mạnh vào cửa xe.

Mấy tên thanh niên mặc áo đen liếc nhau, sau đó dùng tay đánh mạnh vào gáy Kiều Thu Vân khiến bà ta hôn mê bất tỉnh.

“Vù vù!”Chiếc xe khởi động, rời khỏi khu quy hoạch ngoại thành.

Núi Bồng Thiên, tầng cao nhất của căn biệt thự.

Bầu không khí ở đây cũng vô cùng yên tĩnh.