Rể Quý Rể Hiền

Chương 2854



Chương 2854

Ánh mắt mẹ Cao Phong nhìn chăm chú Cao Phong, nhẹ nhàng nỉ non một tiếng.

Mà Cao Phong lại nhíu mày nhìn bà một cái, sau đó ánh mắt đã chuyển qua nơi khác.

Không buồn không vui, không tức giận, cũng không có sự vui sướng khi nhìn thấy người thân.

Giống như là cư xử bình thường với một người xa lạ.

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch nhìn nhau, liếc mắt một cái, sau đó chậm rãi chuyển động cơ thể, đứng ở phía trước Cao Phong.

Vị trí của họ bây giờ, nếu như có nguy hiểm, có thể bảo vệ Cao Phong ở sau lưng đầu tiên.

“Cao Kình Thiên, không phải mày rất kiêu ngạo sao? Tiếp tục nổ súng đi!” Cao Anh Hạo cười ha ha, cất bước tiến lên.

Giọng nói vừa dứt, lập tức Cao Anh Hạo lấy ra một con dao găm, đặt ở trên cổ mẹ của Cao Phong.

Cao Phong nhíu mày, nhìn chằm chằm Cao Anh Hạo, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Cho dù anh và mẹ không còn tình cảm, nhưng Cao Phong luôn ghi nhớ, dù sao bà cũng là người sinh ra mình.

Nuôi dưỡng là ân, sinh cũng là là ân.

Tuy nói bà chưa từng nuôi dưỡng mình, nhưng ít ra, bà đã cho Cao Phong mạng sống!

“Cao Anh Hạo, cậu là vãn bối! Sao dám đối xử với trưởng bối như thế?”

Lâm Vạn Quân đột nhiên mắng một tiếng, trong mắt tràn đầy sự tức giận.

“Ông là cái gì, một gã đầy tớ như ông cũng dám quản chuyện của tôi?”

“Tôi có nên hối hận vì lúc trước đã không giết luôn cả ông không?”

Cao Anh Hạo cười lạnh, hứng thú nhìn Lâm Vạn Quân nói.

“Cậu!”

Cho dù tính tình Lâm Vạn Quân trầm ổn, nhớ tới những chuyện kia cũng tức giận đến run rẩy cả người.

Cao Phong thở dài một tiếng, anh liếc mắt nhìn mẹ của mình một cái, bây giờ anh thậm chí đã quên, tên của mẹ mình là gì.

Ngay cả tên của mẹ mình cũng có thể quên, lại nói tiếp, thật sự là vô cùng buồn cười.

Nhưng đây là thật sự, vì Cao Phong có thể nhớ anh chưa từng sống bên mẹ mình.

Khi những đứa trẻ khác ở trong vòng tay của cha mẹ chúng, bị cha mẹ trêu chọc, lúc gọi tên cha mẹ, Cao Phong chưa từng trải qua.

Cho tới bây giờ…đều không có.

Nếu nhớ không nhầm, bà tên là Lâm Thục Lan thì phải?

Tên rất duyên dáng và tri thức cũng rất phù hợp với khí chất của bà.

Dù sao bà cũng từng ở thành phố Đà Nẵng, coi như là con cái nhà giàu.

Trong lòng Cao Phong than nhẹ, nhìn Lâm Thục Lan hỏi: “Lần trước tôi muốn mang các người đi, các người không muốn đi.”

“Là vì bây giờ muốn để cho anh ta, dùng các người đến để uy hiếp tôi sao?”

Lâm Thục Lan nghe vậy sửng sốt, sau đó chậm rãi lắc đầu, trong mắt có chút đau đớn.

“Cậu Phong, trước tiên xử lý chuyện trước mắt đã.” Lâm Vạn Quân trầm giọng nói.

Cao Phong lại than nhẹ một tiếng, sau đó hơi hơi xua tay.

Đám người phía sau tách ra, một chiếc xe lăn bị đẩy đi lên.

Đúng là Cao Bằng!

“Cao Bằng? Là Cao Bằng?”

Lúc thấy rõ ràng người trên xe lăn, cha của Cao Bằng nháy mắt hoảng sợ, lúc này cất bước đi lên.

“Đứng lại cho tôi!”

Sắc mặt Cao Anh Hạo trầm xuống, quát lớn cha của Cao Bằng.

“Cha? Cha, cha mau cứu con! Chân của con bị Cao Kình Thiên đánh gãy ! Cha mau cứu con!”

“Cha mau cứu con!”

Cao Bằng ngồi ở trên xe lăn, hô to với đám nhánh phụ của nhà họ Cao.

“Làm một cuộc trao đổi đi.”

Cao Phong thản nhiên nói.

Vốn định lợi dụng Cao Bằng để ngăn chặn cha của Cao Bằng.

Xem ra bây giờ, có thể đem ra để trao đổi Lâm Thục Lan và bà cụ Cao, cũng coi như là một kết quả không tồi.