Rể Quý Rể Hiền

Chương 2867



Chương 2867

Hàng chục nghìn binh sĩ của Cao Phong cùng lớn giọng hô to, thanh thế rung trời, xông thẳng qua bầu trời.

Đối diện là vô số binh sĩ nhà họ Cao cùng với đám người Lâm Thục Lan, toàn bộ đều bị chấn động tột đỉnh.

Cao Phong có thể đem theo nhiều người như thế này có lẽ không tính là gì.

Nhưng anh có thế khiến cho nhiều người trung thành và tận tâm với anh như vậy, thậm chí không tiếc mạng mình mà đối mặt với nguy hiểm, việc này cho thấy nhân cách của anh phải tốt đẹp đến nhường nào cơ chứ?

Chỉ dựa vào vài điều này đã không ai có thể chống lại.

Còn Cao Anh Hạo thì vỗ ngựa cũng không bằng.

“Mọi người, trời ạ.” Cao Phong lắc đầu nhè nhẹ, bàn tay khẽ nắm chặt lại.

“Ha ha ha! Vẫn còn ở đây mà diễn trò tình cảm anh em sao?”

“Một đám rác rưởi vọng tưởng tấn công Cao Anh Hạo tao, đến đi!”

“Cầm súng đến bắn chết tao đi này! Một đám phế vật!”

Lúc này trong lòng Cao Anh Hạo đã vui đến mức cảm thấy cả bầu trời cũng trở nên vô cùng rực rỡ, muôn màu muôn vẻ.

“Hôm nay tất cả chúng mày đều phải chết!”

“Dám đặt chân lên địa bàn của tao, vậy thì tao sẽ chôn sống chúng mày ở chỗ này.”

Sau khi Cao Anh Hạo cười xong, quay sang nói nhỏ với thanh niên áo đen bên cạnh một câu.

Thanh niên áo đen nghe xong, lập tức đi về phía sau.

“Bọn tao sẽ đứng im ở đây, năm mươi nghìn người đứng im bất động cho mày giết, để tao xem con dao găm nhỏ kia của mày có thể giết được hết toàn bộ bọn tao không?”

Long Tuấn Hạo cắn chặt răng, ồm ồm nói.

“Ha ha, muốn chết à? Vậy thì đơn giản.”

Cao Anh Hạo cầm con dao găm vỗ vỗ lên bàn tay, cười khẩy liên tục.

“Vũ Hoàng Minh ở đâu, để cho tôi gặp thằng bé!” Vũ Hoàng Lê lại một lần nữa nghiến răng hô lớn.

“Lập tức đến ngay bây giờ đây!” Cao Anh Hạo cau mày nói.

Bầu không khí ở nơi đây lúc này lại một lần nữa rơi vào trầm lặng.

Có điều rất nhanh đã có người đến phá tan sự im lặng này.

Chỉ thấy lần lượt từng binh sĩ của nhà họ Cao từ phía sau đảo trung tâm bước nhanh về phía này.

Mỗi một binh sĩ của nhà họ Cao đều khoác trên mình trang phục chiến đấu màu đen, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

“Là những binh sĩ tinh anh của nhà họ Cao, có rất nhiều người đã trải qua chiến đấu thực tế.” Cao Kim Thành nuốt một ngụm nước bọt, lầm bầm nói.

Lâm Vạn Quân không nói lời nào, ánh mắt nghiêm túc nhìn sang phía bên kia.

Bởi vì ông nhìn rất rõ, trong tay những người phía bên kia đều là vũ khí mạnh.

Đây hẳn là lá bài chưa lật cuối cùng của Cao Anh Hạo.

“Cậu Anh Hạo, đã đến phiên chúng tôi lên sàn chưa?”

Một gã thanh niên thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi cất bước đi đến, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

“Con mẹ nó! Lục Võ Lâm, hồi đó tôi dạy cho cậu biết bao nhiêu thứ!” Con ngươi Cao Quang Minh co rụt lại, trừng mắt nhìn gã thanh niên, quát lên.

Lục Võ Lâm cười, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường, nhưng anh ta thậm chí còn không có ý định nói chuyện với Cao Quang Minh.

“Đem hết người qua đây cho tôi, dồn toàn lực xông lên!”

“Giết hết toàn bộ bọn chúng!” Ánh mắt Cao Anh Hạo phát lạnh, sau đó lùi về phía sau hai bước.

“Vâng!”

Lục Võ Lâm lập tức hạ lệnh, vô số binh sĩ của nhà họ Cao bắt đầu quét qua hàng nghìn người.

Lần này, Lục Võ Lâm đã đem hơn hai nghìn người đến đây, còn có vô số vũ khí mạnh.

Những vũ khí kia vẫn còn mới vô cùng, màu đen sáng bóng, thậm chí còn được quét một lớp dầu chống gỉ, rõ ràng là loại mới nhất.

Còn có mấy thùng đạn kia cũng đều ánh lên sắc vàng rực rỡ, trên bề mặt cũng đều được quét qua dầu chống gỉ.

Hóa ra, đây chính là át chủ bài của Cao Anh Hạo, đây chính là vũ khí bí mật của anh ta sao?

Những cỗ súng máy hạng nặng đầy đạn được đặt ở trước mặt đám người Cao Anh Hạo, họng súng của họ đều chĩa về đám người Cao Phong.