Rể Quý Rể Hiền

Chương 2881



Chương 2881

“Ông ở trong tay tôi còn chẳng chịu nổi hai chiêu đâu.” Giọng điệu người đàn ông trung niên bình tĩnh và tự tin vô cùng.

Là một binh sĩ, ông ta có niềm tự hào của mình.

“Nhưng tôi sở hữu quân hàm cấp Tá, trên tay tôi còn có súng.” Nụ cười trên mặt Trọng Dương Bình rực rỡ như hoa.

Một câu nói khiến cho người đàn ông trung niên kia nghẹn không nói lên lời.

Hai mắt ông cụ Diệp lại nheo lại, ánh sáng nguy hiểm lóe lên, cả người như muốn nổ tung.

Diệp Thiên Long dám uy hiếp mình?

“Cha!”

Đột nhiên, Diệp Thiên Long hét lên.

Một tiếng này khiến cho ông cụ Diệp đang suy nghĩ khôi phục tinh thần, lửa giận trong lòng nhanh chóng tan biến.

Diệp Thiên Long đã lâu không gọi ông là cha.

Ngày thường, nó toàn gọi ông là ông già.

Một tiếng cha này khiến ông cụ Diệp cuối cùng cũng hiểu rằng ông không chỉ là gia chủ của nhà họ Diệp, mà còn là cha của Diệp Thiên Long.

“Thiên Long, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Anh đang muốn uy hiếp cha sao? Anh biết không, cái nhà họ Diệp này vốn dĩ chính là thuộc về anh.”

“Trong các gia tộc lớn, để tranh giành vị trí trưởng tộc, giết cha giết anh không phải chuyện lạ, nhưng cha không muốn nó xuất hiện trong nhà họ Diệp chúng ta.”

“Chờ đến khi cha được 100 tuổi, nhà họ Diệp này đương nhiên sẽ thuộc về con.” Ông cụ Diệp khẽ thở dài, nhịp tim cũng có chút tăng nhanh.

Sau tất cả, Diệp Thiên Long của ngày hôm nay đã không còn là thằng chưa hiểu sự đời của 20 năm trước.

Ông ta giờ đã là một vị trung tướng 3 sao tại Việt Nam, bên ngoài khoác áo quan, tay cầm trọng quyền.

“Cha, cha đừng nói lung tung. Hôm nay chúng ta chỉ uống trà thôi, có được không?” Diệp Thiên Long nhẹ giọng nói.

Nói xong, Diệp Thiên Long chậm rãi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn ông cụ Diệp.

“Con biết, một số việc đều không được cho phép, Việt Nam rất lớn, đất đai lại rộng, tài nguyên cũng dồi dào.”

“Sự hài hòa và ổn định có thể đạt được như ngày hôm nay chính là nhờ những người đi trước đã xây dựng ra hệ thống luật pháp.”

“Mọi người phải tuân theo và duy trì nó, mới có thể càng ngày càng phát triển.”

Nói đến đây, ông cụ Diệp dừng một chút, nhấp ngụm trà nói: “Mấy chục nghìn người cầm vũ khí mạnh mà xung đột với nhau !!”

“Anh nói thử xem, ai dám để cho chuyện như vậy xảy ra? Ngay cả nhà họ Phạm, cũng chỉ dám mắt nhắm mở vậy mà anh còn dám nhúng tay vào?”

“Còn dám cung cấp cho nó nhiều thứ như vậy?”

“Anh có biết hậu quả của việc này không?”

Diệp Thiên Long gọi một tiếng cha, coi như đã mở lòng với ông, cho nên ông cũng đem nhưng điều trong lòng giãi bày hết ra.

“Tất cả hậu quả, một mình Thiên Long sẽ tự gánh chịu, sẽ không để ảnh hưởng đến nhà họ Diệp.” Diệp Thiên Long nhàn nhạt nói.

Đương nhiên ông ta đã nghĩ tới những chuyện này từ lâu, cho nên dù ông cụ Diệp có nói thế nào, ông ta cũng không thay đổi quyết định của mình.

“Những điều con làm đều là những điều cấm, con có biết không? Nó không được phép! Pháp luật không cho phép !!”

Ông cụ Diệp lại đặt tách trà xuống, vẻ mặt rất không vui.

“Cha, ngày đó con muốn hỏi một chút, lúc Việt Nam còn chưa thống nhất, dân chúng đã sống như thế nào?” Diệp Thiên Long đột nhiên hỏi lại.

“Còn phải hỏi, tất nhiên là những cuộc hỗn chiến diễn ra khắp mọi nơi. dân chúng lầm tha, mỗi ngày đều xảy ra xung đột.” Ông cụ Diệp thản nhiên trả lời.

Diệp Thiên Long nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên, vươn tay cầm chén trà.

“Đúng vậy, cha cũng nói không thống nhất thì đất nước chỉ càng thêm hỗn loạn.”

” Cho nên bây giờ phải để bọn họ cơ hội thống nhất, từ trên xuống dưới chỉ nghe theo một người, mới có thể thực sự ổn định.”

“Bây giờ con cho bọn họ cơ hội này, tất cả chỉ vì một tương lai hòa hợp và ổn định.”

“Con làm sai sao?”