Rể Quý Rể Hiền

Chương 2887



Chương 2887

Ngay sau đó, hết người này đến người khác, tất cả đều quỳ rạp trên mặt đất, thân thể như muốn nằm luôn xuống đất

“Cậu Kình Thiên, tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

Bây giờ họ không còn lá gan đi tranh luận nữa rồi.

Hai trăm mười bốn người, ngoại trừ Cao Anh Hạo và hai người Cao Bằng và Cao Dương ngồi xe lăn, tất cả những người khác đều quỳ xuống van xin lòng thương xót.

Bất kể là những người làm của nhà họ Cao, từ những thành viên trong hội trưởng lão là Đại trưởng lão đến Tam trưởng lão, và những thành viên trong nhánh phụ của nhà họ Cao, tất cả đều cúi đầu xin lỗi.

Một vài người trong này đủ tuổi để trở thành ông bà của Cao Phong.

Tuy nhiên, xét về thân phận, Cao Phong thuộc nhánh chính của nhà họ Cao, và cũng là người duy nhất xứng đáng trở thành gia chủ nhà họ Cao.

Tuổi tác cũng chỉ là thứ yếu.

Trước đây họ không muốn chấp nhận chuyện này, nhưng bây giờ họ không thể không chấp nhận.

“Đại trưởng lão, Tam trưởng lão.”

“Lúc trước, khi ông nội thành lập hội trưởng lão, mỗi người trong đó đều là người mà ông ấy tin tưởng nhất.”

“Vậy mà đây là cách mà mấy người đối xử với ông ấy sao?”

“Có phải chính mấy người đã hại ông nội đúng không? Cao Anh Hạo có thể nghĩ ra mưu kế như vậy là mấy người đứng sau trợ giúp đúng không?”

Cao Phong chậm rãi cầm lấy một cây đao thép dài năm thước, bình tĩnh hỏi.

Trong khi nói chuyện, anh từ từ chạm vào lưỡi đao bằng ngón tay cái.

Cảm nhận được sự sắc bén và lạnh lẽo của nó, Cao Phong cảm thấy mình bình tĩnh hơn bao giờ hết.

“Cậu Kình Thiên, tôi…tôi biết sai rồi.”

Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đều đứng dậy, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin thương xót.

“Nếu sai thì phải bị phạt.”

Giọng nói Cao Phong không mang chút cảm xúc nào, sau đó đột nhiên vung đao lên.

“Xoẹt!”

“Phụt!”

Chỉ với một đao lướt qua, cổ của Đại trưởng lão và Tam trưởng lão đẫ bị cắt ra một đường lớn.

“Phụt!”

Máu tươi trong nháy mắt bắn tung tóe, dính lên thân đao, thậm chí có một phần bắn lên quần áo của Cao Phong.

“Á!”

Hai vị trưởng lão đều bị cắt đứt động mạch cổ, trợn tròn mắt, đưa tay che lấy vết thương cố gắng ngăn máu ngừng chảy ra.

Nhưng làm thế nào cũng không thể ngừng được.

Máu không ngừng chảy theo ngón tay của bọn họ mà tràn ra ngoài.

Lòng bàn tay và quần áo đều bị máu nhuộm đỏ.

“Ông cho rằng bản thân mình là còn trưởng lão của nhà họ Cao, vẫn còn vẻ uy phong lẫm liệt đó sao? Cho dù tôi tiếp quản nhà họ Cao cũng không thể làm gì được ông ư?”

“Thật ra trong mắt tôi, giết mấy ông chẳng khác nào giết mấy con gà.”

Cao Phong mặt không cảm xúc, trên tay cầm đao, máu người vương tung tóe khắp nơi, anh cũng không quan tâm.

“Ơ..ơ.”

Hai vị trưởng lão trợn mắt ngoác mồm, nhưng đều không nói ra được gì, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

“Lúc đầu ông nội thành lập hội trưởng lão chính là vì nghĩ cho gia tộc, sợ khi gia chủ đưa ra quyết định sai lầm sẽ do hội trưởng lão tiến hành biểu quyết.”

“Hôm nay, tôi, Cao Kình Thiên, giành lại quyền kiểm soát của nhà họ Cao trước mặt toàn thể mọi người.”

“Hội trưởng lão của nhà họ Cao từ giờ trở đi sẽ bị bãi bỏ, không được phép can thiệp hay đưa ra bất cứ quyết định nào cho nhà họ Cao.”

“Trong nhà họ Cao lệnh của tôi là cao nhất, ai cũng không được phép chống đối!”

Cao Phong lạnh lùng nói rồi lại dùng dao chém một nhát.

“Phụt! Phụt!”

Đại trưởng lão và Tam trưởng lão đồng loạt ngã xuống đất, máu từ từ chảy ra, chết không nhắm mắt.