Rể Quý Rể Hiền

Chương 2901



Chương 2901

Biết rằng lúc này cầu xin lòng thương xót chẳng có tác dụng gì, nhưng bản năng sinh tồn khiến họ vẫn không thể nhịn được mà van xin.

Điều này, hoàn toàn là một loại bản năng.

Trên người Cao Phong đầy máu tươi, thậm chí trên mặt cũng bị máu phủ kín, chậm rãi đi ngang qua đám người bị xử bắn.

Bất kể là binh sĩ Phong Hạo hay những người nhà họ Cao còn lại, đều sợ hãi nhường đường, không dám ngăn cản một chút nào.

Vào lúc này, Cao Phong là chủ nhân của hòn đảo trung tâm và là thống lĩnh ở Hải phận nhà họ Cao!

Anh muốn đi chỗ nào là có thể tới chỗ đó.

Không ai có thể ngăn cản, cũng không ai dám ngăn cản.

Cao Phong không nói lời nào, trong ánh nhìn của bao nhiêu người, anh không ngừng tiến lên, từng bước từng bước đi tới nhà thờ tổ họ Cao.

Giống như một xác chết biết đi, chỉ biết tiến về phía trước một cách máy móc.

“Lạch cạch!”

Cửa nhà thờ tổ họ Cao từ từ được Cao Phong mở ra, sau đó anh cất bước đi vào.

Đi đến trước bài vị của ông cụ Cao, Cao Phong phịch một tiếng quỳ xuống.

Cơ thể anh giống như bị kiệt sức, vì thế mất cảm giác mà ngồi sụp xuống.

“Ông nội, cháu trai, đã báo thù được cho ông rồi!”

Đôi mắt Cao Phong nhìn chăm chú vào bài vị của ông cụ Cao cùng với bức ảnh đen trắng phía sau, khàn giọng nói.

Sau khi nói xong, Cao Phong cứ như vậy chăm chăm nhìn vào bức ảnh đen trắng kia.

Một lúc sau, Cao Phong đột nhiên rơi nước mắt, bật lên những tiếng nức nở.

Ngay sau đó, tiếng nức nở đã biến thành tiếng gào khóc.

“Ông ơi, cháu khổ quá, cháu của ông thực sự khổ quá…”

“Ông không biết đâu, những năm không còn ông trên đời, cháu trai ông làm thế nào mới có thể vượt qua…”

“Có những việc cháu không hề muốn làm, nhưng lại không thể không làm. Cháu… Cháu thực sự khổ sở quá!”

Cao Phong nằm bò ra trên mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng, khóc rống lên không thôi.

Giống như khi còn nhỏ, anh bị Cao Anh Hạo cùng mười mấy người vây đánh, anh đã chạy đến trước mặt ông cụ Cao mà òa khóc.

Trước mặt người thân yêu nhất của mình, Cao Phong chẳng cần phải giấu diếm điều gì, càng không cần kìm nén cảm xúc của chính mình.

Không cần che giấu sự yếu đuối, không cần giả vờ mạnh mẽ, mặc sức bộc lộ nỗi đau…

Khắp nhà thờ tổ nhà họ Cao vang vọng lên tiếng khóc than của Cao Phong.

Cõi lòng tan nát, không thể nào ngừng khóc nổi.

Nếu không tận mắt chứng kiến, không ai có thể tin rằng Cao Kình Thiên, người nắm trong tay hàng nghìn binh lính tinh nhuệ và các tướng lĩnh hùng mạnh, vẫy tay một cái hô mưa gọi gió, lại có một bộ mặt yếu đuối như vậy.

Những người đó sẽ càng không ngờ rằng, Cao Kình Thiên, người thống trị ở thành phố Hà Nội này, một kẻ độc đoán và cứng cỏi như vậy, thế mà lại biết khóc.

Nhưng trên đời này, không có người nào là hoàn hảo.

Anh không phải là thần, cũng không phải là thánh.

Anh cũng có khuyết điểm, có thiếu sót và cảm xúc bình thường của con người.

Anh, thực sự không hoàn hảo và còn nhiều khiếm khuyết…

Anh không phải là một cỗ máy lạnh lùng, mà cũng là một con người bằng xương bằng thịt, cũng sẽ mắc sai lầm, sẽ ngu ngốc, sẽ tổn thương…

Anh, chỉ muốn sống tốt, chỉ muốn để những người bên cạnh sống tốt…

“Trên đôi tay vấy máu của cháu, nhuốm đầy máu nhà họ Cao.”

“Cháu vốn dĩ chỉ muốn cùng ông sống yên ổn mà đánh cờ, uống trà… Chỉ thế thôi là đủ…”

“Nhưng mà, bọn họ không cho cháu cơ hội này, không hề cho. Nên là ông nội, cháu không thể không giết họ.”

Đầu Cao Phong dán chặt trên mặt đất, dù đã nhắm mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra từ khóe mắt.

Máu đỏ tươi thành dòng trên mặt, mang theo sắc đỏ hòa cùng với nước mắt rơi xuống.