Rể Quý Rể Hiền

Chương 2919



Chương 2919

Một gã đàn ông cao to cường tráng mặc đồ đen nhìn thấy cách cư xử của Liễu Tông Trạch thì nhíu mày hỏi.

Liễu Tông Trạch phun ra một vòng khói, sau đó liếc mắt nhìn gã đàn ông cao to mặc đồ đen, nhàn nhạt nói: “Anh, không đủ đẳng cấp, đứng ra phía sau đi.”

“Ý cậu là sao? Nói tôi nghe thử xem?”

Gã đàn ông cao to nghe vậy thì mày nhíu chặt hơn, áp sát lại hỏi

Cùng lúc đó, hơn mười tên cao to mặc đồ đen cũng thong thả bước tới, vẻ mặt trông không tốt tí nào.

Một đám người như hổ rình mồi, rất có dáng vẻ chỉ cần một lời không hợp sẽ trực tiếp ra tay.

“Tôi nói ra thì liệu các anh có tự quyết định được không?”

Liễu Tông Trạch cười khẩy, dùng hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, nói: “Gọi đại ca các người lại đây! Nói là, ông nội Trạch nhà hắn đến rồi đây.”

“Đ*t mẹ, mày nghĩ mày là ai, mày nghĩ đây là đâu?”

“Nghe giọng thì chắc là người từ ngoài đến đi?” Gã đàn ông cao to mặc đồ đen đột nhiên bước tới, một cước đạp xuống mặt bàn, hung tợn nhìn Liễu Tông Trạch.

“Rầm!”

Mặt bàn thủy tinh bị một cước này của gã làm cho rung lên.

Vẻ mặt Liễu Tông Trạch chẳng hề thay đổi, anh ta từ từ ngồi thẳng lên, phủi phủi bụi bặm.

“Anh biết không, anh còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi, là vì…”

“Tôi chưa có dẫm nát anh dưới chân.” Liễu Tông Trạch thản nhiên nói.

“Nếu mày có năng lực thì thử làm tao nằm sấp xuống nói chuyện xem?” Gã đàn ông cao to mặc đồ đen nở nụ cười khinh miệt.

Liễu Tông Trạch nhẹ lắc đầu, ngậm điếu thuốc vào miệng, sau đó bất chợt rút ra một con dao, mặt không đổi sắc, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vung ra một dao.

“Xoẹt!”

Lưỡi dao sắc bén cắt qua lớp giày da của gã đàn ông cao to mặc đồ đen, cắm phập vào phần chân phía trong.

“Keng!”

Mũi dao xuyên qua bàn chân, sau đó chạm vào mặt bàn thủy tinh.

“A!”

Gã đàn ông cao to mặc đồ đen hét thảm một tiếng, đột ngột lui về sau.

Ngay sau đó, ầm một phát, gã ngã sấp xuống mặt đất.

“Fuck! Giết hắn!”

Hơn mười tên bảo an không nói hai lời lập tức xông tới.

“Cạch!”

Liễu Tông Trạch cũng không nhiều lời, tức khắc rút ra hai khẩu Desert Eagle, đặt lên mặt bàn.

Hơn mười tên bảo an đang lao tới vội vàng ngừng lại động tác.

“Đã nói rồi, đẳng cấp các người không đủ.”

Liễu Tông Trạch vẫn bình thản hút thuốc, không hề lúng túng.

“Một phút, mau gọi đại ca các người ra đây.”

“Bằng không, tôi sẽ giết hết mấy người.” Liễu Tông Trạch vươn người dí tàn thuốc vào mặt bàn thủy tinh.

Hơn mười tên bảo an sững sờ đứng ngây ra, sau đó vội vàng gọi điện thoại cho cấp trên.

Không lâu sau, một gã đàn ông người mặc vest, chân đi giày da, bước ra từ thang máy.

Bộ vest trên người ông ta được cắt may tinh tế, khuôn mặt hiền hòa, hoàn toàn nhìn không ra là người của tổ chức ngầm.

Mà, người lên tới cái địa vị này như ông ta, muốn tìm cách tẩy trắng chính mình là chuyện cực kỳ bình thường.

Ở trong mắt người khác, ông ta chính là một gã nhân sĩ thành công.

Trung Niên nhìn hai cây súng trong tay Liễu Tông Trạch, trong lòng nhịn không được mà rùng mình.

Hơi chần chừ một chút, nhưng ông ta vẫn bước tới.

“Người anh em, là ‘mãnh long quá giang’ hay là có yêu cầu gì khác?”

(Mãnh long quá giang: ý chỉ người mạnh cũng có lúc cần nhờ vả người khác.)

“Nếu là thiếu chút phí đi đường, vậy thì dễ rồi! Tôi đây là một người thích kết giao bằng hữu, người anh em cứ nói một con số đi.” Trung Niên ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng thì không, nói.