Rể Quý Rể Hiền

Chương 2924



Chương 2924

“Cha, chuyện chuyện chuyện… Chuyện gì đang diễn ra thế…”

Mai Quỳnh Như thấy cảnh tượng như vậy, cô ta lập tức bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt trở nên tái mét.

Sắc mặt của Mai Hoàng Thiên thì lại trông u ám, lúc này ông ta lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi điện thoại.

Có nói thế nào đi nữa thì ông ta cũng là một đại gia với khối tài sản mấy triệu tỷ, sao có thể không biết một chút về nhân vật lớn này chứ?

Nhưng mà mấy cuộc điện thoại ông ta đã gọi, tất cả đều trong trạng thái tắt máy.

Mai Hoàng Thiên cũng không phải là kẻ ngu, ông ta vừa nghe thấy âm thanh nhắc nhở tắt máy ở trong điện thoại là đã đoán ra được một chút rồi.

“Cao Anh Hạo, Cao Anh Hạo dám ra tay với chúng ta sao cha?” Mai Quỳnh Như trợn đôi mắt lên mà hỏi ông ta.

“Quỳnh Như, xem ra, chuyện này nghiêm trọng hơn so với những gì mà chúng ta tưởng tượng rồi…”

Yết hầu của Mai Hoàng Thiên lên xuống hai lần, nhịp tim của ông ta cũng không kìm được mà bắt đầu tăng nhanh.

Không đợi đến lúc Mai Hoàng Thiên mở miệng nói, thì hơn cả nghìn thanh niên mặc áo đen ở phía dưới đều đã đồng loạt nhìn về phía bên trong căn biệt thự.

“Ông chủ Mai đúng không?” Nam thanh niên mặc áo đen đứng cầm đầu đám người đó nhìn vào tấm thẻ nhỏ ở trên tay và nói: “Muốn chúng tôi dùng súng hay dùng đao, ông tự lựa chọn đi.”

Lời nói ra rất bình tĩnh, tràn đầy sự trêu chọc.

Giống như trong mắt cậu ta xuất thân mấy trăm triệu của Mai Hoàng Thiên cũng chỉ như một con kiến.

Mai Hoàng Thiên cắn chặt răng, ngay lập tức cất bước đi ra, đứng trên bậc thang quát lớn: “Đây là quận Hối Từ, là trung tâm của thành phố Đà Nẵng. Các cậu dám làm loạn?”

Thanh niên áo đen sửng sốt, sau đó đưa tay lên sờ sờ chóp mũi, hỏi: “Ông nói xem, tôi có dám không?”

“Cậu dám!” Mai Hoàng Thiên quát một tiếng lớn, trên mặt không tức giận mà ra vẻ uy hiếp.

Khí thế quả nhiên rất lớn.

Nhưng đối với những kẻ liều chết trà trộn vào Tam Giác Vàng mà nói, điều đó chẳng là gì cả.

“Pằng, pằng pằng.”

Quả nhiên, đáp lại Mai Hoàng Thiên là một tràng súng mãnh liệt.

“Pằng, pằng, pằng.”

Viên đạn bay ra, bắn vào phía bậc thềm dưới chân Mai Hoàng Thiên, làm cho vụn đá bay loạn, từng làn bụi bay mù mịt.

Mai Hoàng Thiên ngẩn người ra, Mai Quỳnh Như cũng bị dọa cho mặt không còn một chút máu nào nữa.

Hai người đều bị dọa cho sợ đến nỗi muốn cử động cũng không dám.

“Ông chủ Mai, bây giờ ông thử hỏi lại xem, tôi có dám hay không?” Thanh niên áo đen cười nhạt, lộ ra hàm răng trắng.

Yết hầu Mai Hoàng Thiên trượt lên trượt xuống, nuốt xuống một ngụm nước bọt, sợ hãi không dám nói gì nữa.

“Với vị trí của ông, cho dù là xuất thân trăm triệu hay quyền lực cao sang như thế nào, thì hiện tại ông ở trước mặt tôi cũng chẳng là gì cả.”

“Tôi hỏi ông, tại sao không đến cao ốc Minh Châu?” Thanh niên áo đen thản nhiên hỏi.

“Tôi, tôi có chút chuyện.” Mai Hoàng Thiên nghẹn một chút, khó khăn nói.

Tú tài gặp vũ khí, có lý nhưng không nói được.

Cho dù ông xuất thân giàu có nhưng lúc này mấy người kia đều cầm vũ khí trong tay, khiến ông không dám kiêu ngạo.

“Bảo ông đi thì ông đi! Cho dù có chuyện gì, ông cũng phải từ chối!”

“Tôi thấy ông xem lời nói của tôi không là gì có phải không?” Thanh niên áo đen bước lên từng bước cười lạnh nói.

“Cậu đừng xúc động, chúng tôi sẽ đi, chúng tôi sẽ đến đấy.”

Mai Hoàng Thiên cắn chặt răng, cuối cùng vẫn phải chịu thua.

Câu nói “càng có tiền, có mọi thứ thì càng trân trọng mạng sống” quả không sai.

Thân là Mai Hoàng Thiên có không biết bao nhiêu tiền, ông không đáng phải bỏ mạng vì mấy tên liều lĩnh này.

“Ha ha, đã muộn rồi, mấy người không cần đến nữa.”

Thanh niên áo đen nói ra câu này, Mai Hoàng Thiên thở dài nhẹ nhõm.

Nhưng giọng điều chưa kịp hoàn lại thì mắt lại trừng lớn, tim như nhảy lên cổ họng.

Bởi vì ông nhìn thấy, thanh niên áo đen từ từ cất đi súng, rút ra một con dao găm.