Rể Quý Rể Hiền

Chương 2926



Chương 2926

Những gia tộc này cùng với các thế lực lớn chưa từng nghĩ tới sẽ không chịu nổi một kích với sự ra tay của nhà họ Cao.

Tiền của bọn họ không hề có tác dụng gì.

Các mối quan hệ quyền lực mỗi ngày đều gìn giữ, lúc này cũng không thể giúp đỡ được gì.

Dưới tình huống như vậy, bọn họ ngoại trừ việc đi đến cao ốc Minh Châu, cũng không còn lựa chọn nào khác.

Đến nửa đêm.

Phía trước quảng trường cao ốc Minh Châu, từng người một bắt đầu tụ tập.

Tên đại ca Đông Chiểu hội lúc này đang quỳ trước mặt tòa nhà, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.

Nguyên nhân hoảng sợ là bởi vì xung quanh những chiến sĩ Phong Hạo trang bị vũ trang hạng nặng, vai vác súng, đạn đã lên nòng.

Phóng tầm mắt nhìn lại, xung quanh bãi đất trống đều bị các chiến sĩ Phong Hạo đứng kín.

Mật độ dày đặc, nhìn thoáng qua không thấy giới hạn.

Dù sao cũng rất nhiều, cực kì nhiều.

Mỗi người trên vai đều vác súng, đạn đã lên nòng, trên đồng phục chiến đấu còn mang theo vết máu, nhìn qua làm cho người ta sợ hãi vô cùng.

Một luồng không khí lạnh bao quanh khắp không gian, khiến hàm răng người trung niên này cũng không ngừng run rẩy.

Chẳng qua, bên cạnh hoảng sợ, trong lòng ông lại cảm thấy có chút may mắn.

Bởi vì có thể quỳ ở chỗ này, thật ra đã có thể xem như là may mắn của ông.

Thậm chí một số người ngay cả tư cách quỳ ở chỗ này cũng không có.

Vì những người đó đã phải nói lời vĩnh biệt với thế giới này.

Thời gian trôi qua, càng có nhiều người tụ tập đến nơi này.

Người đàn ông trung niên mắt trừng lớn, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, ông không nhịn được mở to mắt lên nhìn.

Những lão đại thế giới ngầm ngày thường mạnh mẽ và phong cách không gì sánh được, ra ngoài được ủng hộ nhiệt tình.

Lúc này đây, ai cũng như cà phơi sương mà ủ rũ đi tới cao ốc Minh Châu.

Sau khi tới nơi này, không nói hai lời mà trực tiếp quỳ xuống.

Những người đó không dám do dự gì dủ chỉ một chút.

Người đàn ông trung niên mở to mắt, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Những lão đại này, thường ngày ai lại chẳng hô mưa gọi gió?

Nhưng tối hôm nay, bọn họ đều đặt thân phận kiêu ngạo của bản thân xuống, mấy thứ như tôn nghiêm không còn chút giá trị, bây giờ chỉ còn thành thật quỳ gối ở chỗ này.

Chỉ là bọn họ không một ai cười người khác.

Tại thời điểm này, trừ khi muốn chống lại Cao Phong và bốn mươi triệu lực lượng vũ trang, bằng không thì chỉ có thể thành thành thật thật.

Mặt mũi và tôn nghiêm là cái gì?

Còn sống mới còn mặt mũi.

Hiển nhiên là bọn họ không ai muốn chết.

Trước mặt sinh mệnh, mặt mũi hay tôn nghiêm cũng có thể vứt bỏ.

Đêm đen gió lớn, gió lạnh xơ xác tiêu điều.

Từng người lão đại của thành phố Đà Nẵng bắt đầu hội tụ tại nơi này.

Hoặc là tự mình lái xe tới hoặc là bị chiến sĩ Phong Hạo mang tới

Lúc Mai Hoàng Thiên và Mai Quỳnh Như đi đến nơi này, trên khoảng đất trống đã có không dưới ba mươi người đang quỳ.

“Hít!”

Mai Hoàng Thiên nhịn không được hít vào một ngụm khí.

Trên đường tới đây, ông vẫn đang suy nghĩ rối rắm vì một việc.

Đối mặt với thế hệ sau nhà họ Cao – Cao Anh Hạo, mình có muốn quỳ xuống không?

Nhưng hiện tại, thấy những lão đại thường ngày vô cùng mạnh mẽ lúc này đều đang quỳ trên mặt đất, ông làm sao còn dám do dự?

“Quỳnh Như, quỳ xuống đi.”

Mai Hoàng Thiên thở dài, kéo theo Mai Quỳnh Như tìm một vị trí quỳ xuống, cúi đầu không nói gì nữa.