Rể Quý Rể Hiền

Chương 2932



Chương 2932

Không thể không nói, lời của anh ta quả thật có chút tác dụng.

Những người đang quỳ hơi do dự, rồi có thêm bảy, tám người đứng lên.

“Đúng vậy! Giết chúng ta thì hơn nửa Đà Nẵng đều sẽ tê liệt, hậu quả này Cao Kình Thiên không gánh nổi!”

“Phía trên sẽ không bỏ qua cho hắn, không tin cứ thử liền biết.”

Đám người lại có thêm dũng khí, lúc này, bọn họ dám nghênh đón hai mươi nghìn vũ khí nóng, cùng nhau lên án Cao Phong.

Trong những người này, ngoài ông trùm trong thế giới ngầm, còn có hai người thuộc dòng họ vô cùng giàu với tài sản hơn hai mươi nghìn tỷ.

Ngay cả Mai Hoàng Thiên cũng có chút không kìm nén được một đứng dậy.

Nhưng Mai Quỳnh Như giơ tay ra, ấn đầu gối Mai Hoàng Thiên xuống, khôn nói lời nào nhưng không để ông ta đứng dậy.

“Quỳnh Như, con làm gì vậy?” Mai Hoàng Thiên nhíu mày.

“Cha, cha nghĩ kỹ một chút về thủ đoạn anh ta đối phó với Cao Anh Hạo lần trước…” Giọng Mai Quỳnh Như có hơi run rẩy.

Một câu này khiến suy nghĩ của Mai Hoàng Thiên trở nên thông suốt

Tình cảnh hôm đó ông ta cũng tận mắt nhìn thấy.

Thủ đoạn của Cao Phong không chỉ tàn nhẫn còn vô cùng sạch sẽ.

Vì thế, ông ta do dự mãi, cuối cùng vẫn thành thật quỳ trên đất không làm loạn.

“Đứng dậy! Tất cả đều đứng lên! Đầu gối các người đều không đáng tiền vậy sao?”

“Ông đây xem thường các người!” Một đám thanh niên bảy tám người không ngừng giật dây mọi người.

Cao Phong không nói tiếng nào, mặt không đổi nhìn đám người đang đứng tựa như xem một đám râu ria.

Đều do mấy người trẻ tuổi xúi giục mọi người.

Cuối cùng, tổng cộng có chín người cùng đứng dậy, nhìn Cao Phong với vẻ bất bình.

Bọn họ không tin Cao Phong dám giết mình.

Về phần những người khác thì vẫn không hề kích động mà đứng dậy.

“Còn nữa không?” Ánh mắt Cao Phong chậm rãi quét qua đám người, lạnh nhạt hỏi.

Không ai nói gì.

Chín người thanh niên cùng nhau đứng dậy, tất cả bất mãn nhìn Cao Phong.

“Nếu đã không còn gì để nói, vậy tiễn họ một đoạn đi.”

“Vậy cũng tốt, đường xuống suối vàng cô quạnh, có thêm bạn đồng hành.” Cao Phong cũng chẳng thèm nhìn mấy người thanh niên, lạnh nhạt xua tay.

Không giết, không đủ để lấy uy.

Hôm nay Cao Phong phải san phẳng đất Đà Nẵng, mấy người thanh niên thực sự không nên đâm đầu vào họng súng ở thời điểm này.

Nhưng cũng tốt, chỉ có thủ đoạn hà khắc mới có thể trấn áp người bên ngoài.

Nghe thấy những lời này của Cao Phong, chín người thanh niên tim đập dồn dập.

“Cao Kình Thiên, mày muốn làm gì, hả Cao Kình Thiên…?”

“Mày đừng kích động! Mày phải suy nghĩ cho kĩ hậu quả!”

“Tao là phú hào đứng thứ bảy ở thành phố Đà Nẵng, Lý…”

“Lạch cạch!”

Hai đại chiến binh Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch kéo khóa nòng tiến về phía trước mà không nói một lời nào.

“Sống nửa đời người rồi, đến đạo lý súng bắn chim đầu đàn cũng không hiểu, cậu còn nói cậu cái đụ đĩ mẹ nhà cậu!”

Long Tuấn Hạo chửi mắng một tiếng, không hề do dự mà bóp cò ngay.

“Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!”

Họng súng gầm gào phun lửa lớn, đạn lạc như mưa dông gió giật, trong phút chốc cuốn sạch tất cả.

Mưa dồn gió dập, tất cả chín người thanh niên vây bọc lấy nhau.

“Xì xì! Xì xì!”

“Cao Kình Thiên, mày dám hả?”

“Tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi không dám kêu gào ầm ĩ nữa đâu…”

“Tha cho tôi đi, tôi nguyện dập đầu, tôi tình nguyện mà…”