Rể Quý Rể Hiền

Chương 2943



Chương 2943

Gió lạnh thổi qua, cảnh còn người mất.

Đúng như vậy, thế sự vô thường.

Cao Phong chà xát hai má, ngẩng đầu nhìn về phía ảnh chụp của ông cụ Cao, trên mặt tươi cười tràn đầy vẻ thê lương.

Trong lòng càng cô đơn hơn.

Đau khổ trong cuộc sống cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, con cháu muốn chăm sóc mà người thân đã không đợi nổi.

Cháu áo gấm về làng, vinh quang quay về.

Nhưng ông lại không còn trên đời này nữa rồi…

“Đùng đùng!”

Bên ngoài vang lên một tiếng sấm, chấn động đến điếng tai.

Ngay sau đó liền vang lên tiếng mưa rào rào rào.

Từng trận sấm vang lên, những hạt mưa lại nhanh chóng trở nên dày đặc hơn.

Vừa nãy trăng sáng vẫn treo cao, vậy mà trong nháy mắt lại mưa to như trút nước.

Thành phố Đà Nẵng là thành phố ven biển, mưa khá nhiều, thời tiết lại thay đổi thất thường nên như thế này thật ra cũng là chuyện bình thường.

Cao Phong đang trầm tư suy nghĩ thì bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, anh chậm rãi đứng lên rồi đóng kín cửa sổ trong nhà thờ tổ lại.

Ngoài cửa sổ sấm vang lên từng trận, mưa to như trút nước.

Giống như ngay cả ông trời cũng nhìn thấy máu tanh dữ tợn của ngày hôm nay, cho nên đổ mưa to một trận, muốn tẩy rửa hết những chuyện vụn vặt này trên trần thế.

Chỉ có điều Cao Phong biết, sau khi mưa to gột rửa chắc chắn sẽ nghênh đón một cuộc sống hoàn toàn mới.

“Ông nội, thật ra cháu biết, tuy rằng ông dạy dỗ cháu nghiêm khắc hơn, ép cháu học cái này cái kia, nhưng ông cũng không hề muốn để cháu kế nhiệm chức gia chủ.”

“Bởi vì ông biết rõ, ngồi lên vị trí này chắc chắn sẽ mệt muốn chết.”

“Nhưng mà ông cũng không cần lo lắng, cháu có lão Lâm Quân giúp đỡ, còn có rất nhiều người trợ giúp cho nên không thành vấn đề đâu.”

“Chờ sau khi cháu nhậm chức gia chủ, cháu sẽ danh chính ngôn thuận đón Kim Tuyết Mai tới, sau đó sẽ để cho ông gặp gỡ cháu dâu.”

“Đợi tới năm sau, cháu cố của ông cũng sẽ bắt đầu bi bô tập nói rồi.”

“Ông ở trên nhìn thấy, cháu trai, nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Cao Phong nói xong thì xoay người rời đi, bất chấp mưa rơi tầm tã mà đi ra ngoài cửa.

Mưa to trong nháy mắt rơi xuống, hắt lên trên người và mặt của Cao Phong không chút lưu tình.

Quần áo ướt đẫm như da rắn mà dính sát vào người.

Nước mưa liên tục tạt lên trên người Cao Phong, hơi nước bốc lên biến thành sương mù dày đặc, thoạt nhìn thật sự có chút cảm giác huyền ảo.

Từng bước từng bước, bước chân của Cao Phong không hề dừng lại, hai mắt anh cứ nhìn về phía trước mờ mịt, nước chảy xuống từ hai má không rõ là nước mưa hay là nước mắt.

Trong phòng.

Cao Phong điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó đi rửa mặt xong mới lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Kim Tuyết Mai.

Thật ra Cao Phong đã báo tin bình an cho Kim Tuyết mai trước tiên sau khi anh nắm giữ được đảo.

Chẳng qua là dù sao chuyện khi đó vẫn chưa xử lý xong, cho nên anh cũng không có thời gian để nói nhiều.

Lúc ở Cao ốc Minh Châu, Cao Phong cũng có hàn huyên với Kim Tuyết Mai hơn hai câu.

Nhưng vào thời điểm ấy, chuyện cũng còn chưa được giải quyết sạch sẽ.

Bây giờ cuối cùng thì cũng có thể nằm ở trên giường, chỉ là thời gian đã khuya rồi, cho nên Cao Phong cũng không dám trực tiếp gọi video qua nói chuyện.

Thế nhưng, Cao Phong vừa gửi tin nhắn đi chưa tới hai mươi giây thì Kim Tuyết Mai đã lập tức gọi video sang đây.

Video được kết nối, trong màn hình xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của Kim Tuyết Mai.

Mặc dù cô đang mang thai nhưng dường như vẫn không hề ảnh hưởng đến kết cấu làn da của cô.

“Sao em lại ở trong phòng vệ sinh vậy?”

Cao Phong nhìn thấy cảnh tượng ở phía sau Kim Tuyết Mai, anh không nhịn được mà sửng sốt.