Rể Quý Rể Hiền

Chương 2952



Chương 2952

Nếu Cao Phong ép họ đứng dậy thì sẽ làm cho bọn họ lo lắng bất an.

“Thoải mái dưỡng thương, có gì cần thì cứ nói cho Tuấn Hạo và Tông Trạch trước.”

“Nếu bọn họ không giải quyết được thì mọi người cứ nói cho tôi, tôi sẽ đích thân giải quyết cho mọi người.”

Cao Phong nói với mọi người xong thì chậm rãi rời khỏi phòng bệnh.

“Anh Phong đi thong thả!”

Sau lưng truyền đến tiếng chào tạm biệt cung kính.

Có lẽ trước đó, khối tập đoàn Phong Hạo nghe lời Cao Phong thật sự là vì anh đưa cho bọn họ thứ mà bọn họ cần nên bọn họ mới nghe theo Cao Phong mệnh lệnh.

Nhưng trải qua quyết định ngày hôm nay của Cao Phong, tất cả người thuộc khối tập đoàn Phong Hạo đã trên dưới một lòng.

Coi Cao Phong như là tín ngưỡng để nghe theo!

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Cao Phong trực tiếp đi vào phòng làm việc của bác sĩ Lâm Vạn Quân.

Vừa mới đi tới cửa, Lâm Vạn Quân đã đẩy cửa đi ra.

“Ủa?” Lâm Vạn Quân nhìn thấy Cao Phong thì sững sờ, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

“Sao thế? Ông Quân, bác sĩ nói thế nào? Có làm kiểm tra toàn diện không?” Cao Phong cũng sửng sốt một chút, sau đó đẩy cửa định đi vào.

“Cậu Phong, không có chuyện gì, chỉ bị bệnh thương hàn vặt, không còn bệnh vặt gì khác.” Lâm Vạn Quân nhẹ nhàng cười, tùy ý phất tay áo.

“Vậy à?”

Cao Phong căn bản không tin, xoay người tiến vào trong văn phòng.

“Cậu Phong!”

Bác sĩ đeo kính lập tức đứng lên chào hỏi Cao Phong.

“Ừm.” Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Tình trạng của ông Quân như thế nào?”

“Cái này… Thưa cậu Phong, ông Quân có chút mệt nhọc quá độ, cũng có phần lo nghĩ nhiều.”

“Cho nên dẫn đến bộ máy miễn dịch trong cơ thể hơi giảm sút, hơi nhiễm gió lạnh một chút thì sẽ bị cảm lạnh, ngoài ra không có vấn đề gì nhiều lắm.”

Bác sĩ cầm một đơn lên nhìn một chút rồi báo cáo.

“Đúng, không có nhiều chuyện lắm, chúng ta đi thôi cậu Phong.” Lâm Vạn Quân cũng thúc giục một câu.

Nhưng, Lâm Vạn Quân càng thúc giục, Cao Phong càng không dễ tin lời ông nói.

“Lấy ra cho tôi xem một chút.” Cao Phong đưa tay ra hỏi.

“Ừm?” Bác sĩ sững sờ, hỏi: “Cậu Phong cũng hiểu biết về y thuật à?”

Cao Phong nghe vậy thì nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Khi còn bé, ông cụ Cao đã nghĩ hết cách, muốn dạy Cao Phong thêm một vài thứ.

Y thuật cũng chỉ là một loại trong đó.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Cao Phong thật sự không hứng thú gì với y thuật.

Đồng thời những người mà ông cụ Cao mời tới cũng đại đa số làm trong mảng Đông y, có bản chất khác với Tây y.

Cao Phong vẫn học được một ít, nhưng chỉ như da với lông, không bõ bèn gì.

“Tôi xem trước một chút.” Cao Phong cầm đơn được in ra, đặt dưới ánh nắng nhìn một chút.

“Dưới lá phổi trái ba centimet có một khối u nhỏ?” Cao Phong khẽ nhíu mày.

“Cậu Phong, đó là vì năm đó ở trên chiến trường trúng một viên đạn cho nên có chút tổn thương, vấn đề không lớn lắm.” Lâm Vạn Quân chủ động giải thích.

Cao Phong bán tín bán nghi gật nhẹ đầu, nhìn tờ giấy hồi lâu nhưng vẫn không nhìn ra được điều gì kì lạ.

“Cậu Phong, cậu có thấy gì khác lạ không?” Bác sĩ hỏi dò.

“Khụ…” Cao Phong tằng hắng một cái để che giấu vẻ xấu hổ.

Cái này không liên quan gì đến nghề của anh, thật sự không hiểu được!

“À, cũng tàm tạm, ông Quân không có chuyện gì thật chứ?” Cao Phong sờ lên chóp mũi hỏi.

“Thật sự không có chuyện gì.” Lâm Vạn Quân và bác sĩ trăm miệng một lời.

Cao Phong dừng một chút, sau đó buông tờ giấy xuống, gật nhẹ đầu rồi đi ra ngoài.

Lâm Vạn Quân nhìn thoáng qua bác sĩ rồi cũng đi theo bước Cao Phong.

Đợi hai người đi rồi, bỗng nhiên bác sĩ thở dài một tiếng.

“Cúc cung tận tụy, cho đến chết mới thôi…”