Rể Quý Rể Hiền

Chương 2958



Chương 2958

Nghe đến đó, ông cụ Diệp không nhịn được mà lạnh mặt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tào Lập Tin.

Dù Tào Lập Tin không ngẩng đầu vẫn có thể cảm nhận được sát khí mạnh mẽ đó, cho nên vội vàng ngậm miệng lại.

Sau một lát, ông cụ Diệp nâng ly trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, nói: “Nói tiếp.”

“Khụ… Thưa ông cụ Diệp, tôi biết ông cùng Trung tướng Long không hợp nhau bởi vì chuyện của hai mươi năm trước kia, cho nên…”

Tim Tào Lập Tin đập thình thịch, vắt hết óc nghĩ suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra cớ gì.

“Cho nên ông muốn lợi dụng tôi để đối phó Cao Phong?”

“Sau đó báo thù ông bị Cao Phong tát ở trước mặt mọi người?”

Ông cụ Diệp nhắm mắt lại, sâu trong mắt hiện lên vẻ trêu tức.

Trong lòng Tào Lập Tin chấn động, ông ta vội vàng cúi đầu, cơ thể không ngừng run rẩy.

Lúc này ông ta cảm thấy mình đã hoàn toàn bị ông cụ Diệp nhìn thấu từ thân thể cho tới linh hồn, không thể giấu nổi nửa điều bí mật.

Rõ ràng ông ta muốn mở miệng nói gì đó nhưng trong cổ họng cứ như bị nghẹn một cục bông, không nói nổi một chữ.

“Có một vài việc tôi tự mình xử lý được, không dám phiền ông hao tâm tổn trí.”

“Nhưng có vài câu nếu ông nói nhiều thì sẽ dễ gây họa cho mình.”

“Tôi không giết ông, quay về đi.” Ông cụ Diệp từ tốn nói.

“Vâng vâng vâng, ông cụ Diệp, tôi sai rồi, tôi sai rồi…”

Tào Lập Tin như được đại xá, lau trán một cái rồi vội vàng rời khỏi nơi đó.

Bước chân ông ta càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng thì dường như đã giống như là đang chạy.

Cứ như là ông ta sợ ông cụ Diệp đổi ý, giữ ông ta ở lại nhà họ Diệp.

“Ông cụ, tất cả những người biết chuyện đó đều cho rằng chuyện năm đó là do ông làm.”

Võ giả trung niên bên người ông cụ Diệp tiến lên một bước trầm giọng nói.

“Đúng vậy…” Ông cụ Diệp không hề thay đổi sắc mặt, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

“Thưa cụ, ông không nên bị người ta hiểu lầm như vậy.”

“Thậm chí ngay cả Trung tướng Long cũng cảm thấy ông không có tình người, ý chí sắt đá.”

“Nhưng ông ấy không biết thật ra ông cũng là vì bất đắc dĩ.” Võ giả trung niên hiếm khi nói nhiều như vậy.

Ông cụ Diệp hơi ngửa đầu nhìn lên bầu trời ở phía trên.

Trông thì xanh thẳm vô cùng.

Nhưng trên thực tế, hình như trên bầu trời xanh thẳm ấy còn đang đeo một lớp mặt nạ mỏng dính không dễ nhận ra.

Tựa như là một người thần bí che tạm tấm mặt nạ mỏng để không bị lộ thân phận.

“Hiểu lầm… Thì cứ hiểu lầm đi, với sự điên cuồng của Thiên Long với chuyện đó, nếu nó biết chân tướng…”

“Thủ đô này hẳn sẽ lại phải đổ rất nhiều máu tanh.”

“Cho nên, đương nhiên phải giấu chuyện này, mang vào trong quan tài của chúng ta.”

Ông cụ Diệp nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt ông cũng vô cùng phức tạp.

“Nhưng ông không làm gì, người khác cũng sẽ không sao?”

“Trung tướng Long không làm cho Thủ đô ngập trong biển máu, Cao Phong cũng sẽ không sao?” Võ giả trung niên hỏi lại lần nữa.

Ông cụ Diệp nghe thấy thế thì nhất thời lâm vào im lặng.

Lúc này, trong lòng của ông ta đang rất loạn.

Đã nhiều năm rồi ông ta chưa từng rối loạn như vậy.

Nhưng con người sống một đời, có một vài việc không làm thì không được.

“Đến đâu thì hay đến đó đi.”

“Có đôi khi, thản nhiên đối mặt cũng là một thái độ đáng quý.”

“Chỉ hi vọng, chuyện sẽ không đến mức xấu nhất.”

Ông cụ Diệp nhẹ nhàng thở dài, sau đó cất ly trà, trở về phòng nghỉ ngơi.

Ân oán, ân oán.

Có một vài ân oán sẽ không dần dần biến mất theo thời gian trôi mà lại càng lên men thêm.

Một khi đốt lên một dây dẫn nổ nào đó thì sẽ nổ tung ngay lập tức.