Rể Quý Rể Hiền

Chương 2998



Chương 2998

Những nhãn hiệu ô tô này đều có ý nghĩa đặc thù đối với Cao Phong. Sau khi đưa ra yêu cầu này, tất cả mọi người đều im phăng phắc.

“Má ơi…” Long Tuấn Hạo sững sờ, vỗ về đầu trọc của mình: “999, ba cái 999, lại thêm một cái 1314, đoàn xe gần năm ngàn chiếc xe hạng sang ư? Lão Trạch, cậu nhéo tôi một phát xem, anh Phong làm vậy có phải là quá ngông rồi không?”

Liễu Tông Trạch đã say ngà ngà, nghe vậy thì vỗ bàn nói: “Ngông là ngông thế nào? Anh Phong là ai? Chị Tuyết Mai lại là a? Mấy thứ mày đối với thân phận của họ chỉ là chuyện nhỏ! Ngông là được rồi, người không ngông không phải thiếu niên! Với lại cả đời chỉ kết hôn có một lần, ngông thì có sao? Ngông là được rồi. Ai không phục, cậu bảo thằng đó lắm mồm thứ xem?”

Như bị Liễu Tông Trạch đánh thức, Long Tuấn Hạo liên tục khen ngợi: “Đúng đúng đúng, mẹ nó, lấy địa vị của anh Phong bây giờ, muốn chín ngàn chín trăm chín mươi chín chiếc xe cũng không thành vấn đề! Tôi không nên kêu binh sĩ Phong Hạo lái máy bay trực thăng đi, không thì hai ta mỗi đứa lái một chiếc.”

Long Tuấn Hạo vỗ đùi đen đét. Hành động của Cao Phong thật sự hơi điên cuồng. Nhưng ngẫm lại quãng thời gian nhấp nhô của Cao Phong và Kim Tuyết Mai, ngẫm lại những vất vả họ đã trải qua, không rời không bỏ… Mấy thứ này, họ đương nhiên có tư cách hưởng thụ.

“Có vấn đề sao?” Cao Phong cười hỏi.

“Không thành vấn đề! Gia chủ Cao Phong yên tâm đi! Trước năm giờ chiều mai, bảo đảm không thiếu một chiếc nào, chúng tôi sẽ đưa xe đến cửa bờ biển, ngài cứ dùng bất cứ lúc nào.”

“Chúng tôi đều ghi nhớ rồi. Lát nữa trở về, chúng tôi sẽ bắt đầu xử lý chuyện này.”

Cao Phong vừa dứt lời, mọi người đều đồng loạt lên tiếng. Gần năm ngàn con siêu xe, số lượng này thật sự không ít. Nhưng đối với mấy trăm ông lớn thì cũng chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ riêng thế lực nổi tiếng trong thế giới ngầm như hội Đông Phố, một mình họ có thể thoải mái đưa một trăm chiếc siêu xe. Mấy trăm thế lực cùng hợp sức, mấy ngàn chiếc siêu xe chỉ là chuyện nhỏ.

“Đã vậy thì tôi xin làm phiền các vị. Chiều mai tôi sẽ khởi hành đi đón Tuyết Mai, ngày kia, vẫn tại nơi này, chúng ta rượu ngon món ngon, không say không về. Mọi người cứ tin tôi, lần này thực sự là rượu ngon món ngon.” Cao Phong rụt rè nói.

“Ha ha ha! Chúng tôi chờ!”

“Được đến nơi này, rượu trắng tôi cũng quen rồi, ha ha ha.”

“Yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ khiến gia chủ Cao Phong hài lòng.”

Mọi người cười vang, vẻ mặt đầy hào hứng. Còn mấy cô gái thì ánh mắt sáng ngời. Mấy ngàn chiếc siêu xe tạo thành đội rước dâu siêu xa hoa! Chỉ cần tưởng tượng cảnh này, họ cũng đã vô cùng kích động. Thiếu nữ nhà ai không ước ao? Không có một cô gái nào có thể chống cự sự lãng mạn này!

Nhưng hâm mộ là một chuyện, họ đều biết hạnh phúc này cùng với tình yêu sâu đậm của Cao Phong đều thuộc về cô gái tên là Kim Tuyết Mai kia, không liên quan gì tới họ. Họ chỉ có thể âm thầm hâm mộ thán phục mà thôi. Được một người đàn ông vĩ đại như Cao Phong yêu vốn đã vô cùng hạnh phúc.

Sau khi tuyên bố xong, Cao Phong đứng trên sân khấu uống mấy ly rượu với mọi người, sau đó lại bước xuống sân khấu, về phòng nghỉ ngơi.

Sau chuyện này, mọi người không dám tiếp tục uống thả cửa. Cao Phong đã an bài xong mọi chuyện, họ còn phải đi thực hiện nhiệm vụ. Đây chính là chuyện quan trọng, lỡ làm ảnh hưởng thì ai cũng không thể gánh vác nổi trách nhiệm.

Chẳng mấy chốc đã có người chào tạm biệt rời đi. Tuy nhiên họ không dám để Cao Phong tiễn mình, cho nên đều rất kín tiếng, chào hỏi rồi tự rời đi. Nhóm Long Tuấn Hạo cũng không mất lễ pháp, mặc dù hơi say rượu, nhưng họ vẫn tỉnh táo. Thế là nhiệm vụ tiễn khách được giao cho họ.

Không lâu sau, càng ngày càng nhiều người bắt đầu ra về. Hòn đảo trung tâm cũng dần dần từ huyên náo trở về với yên lặng.

Tiễn đưa nhóm khách cuối cùng rời đi, Long Tuấn Hạo thở phào một hơi, sau đó quay đầu đi vào trung tâm hòn đảo.

“Các anh em, dọn dẹp một chút, đừng đụng vào mấy cái bàn, hôm kia chúng ta còn cần dùng tới. Lúc đó tôi đoán chắc bốn hòn đảo đều phải bày đầy bàn.” Long Tuấn Hạo cân nhắc một chút rồi vỗ vai Liễu Tông Trạch, nói: “Lão Trạch, cậu nói xem… Chúng ta có nên xây đường nối tiếp đảo trung tâm với bốn đảo lớn không nhỉ? Vậy thì sau này ghé nhà họ hàng gì đó sẽ tiện lợi hơn nhiều.”

Liễu Tông Trạch đau đầu nói: “Đó là công trình lớn, nào có chuyện ngày một ngày hai là xong! Để đó tính sau. Chúng ta đi tìm anh Phong thôi, chắc chắn anh ấy còn có chuyện giao cho chúng ta.”

Liễu Tông Trạch, Long Tuấn Hạo, Cao Kim Thành, Khúc Đại Minh đều đi đến phòng của Cao Phong. Thân là các thuộc hạ đắc lực của Cao Phong, lại bằng tuổi với Cao Phong, giữa bọn họ có rất nhiều đề tài chung. Hơn nữa họ còn là anh em của Cao Phong, bây giờ Cao Phong kết hôn, đương nhiên phải giao cho họ xử lý.

Trong phòng, Cao Phong ngồi đối diện với mọi người, trước mặt đặt trà tỉnh rượu. Hơi nước bốc lên, mùi trà thơm ngát. Bầu không khí trong phòng vô cùng yên bình. Lâm Vạn Quân tiễn bước Trọng Dương Bình, sau đó cũng trở về phòng.

“Đều đi hết rồi à?” Cao Phong ngẩng đầu hỏi.