Rể Quý Rể Hiền

Chương 3000



Chương 3000

“Gia chủ, lúc trước ở Hà Nội, sau khi cậu xảy ra chuyện, tôi đã đưa cậu và cô Tuyết Mai tới nhà ga. Tôi từng thề chỉ cần cô ấy đối xử tốt với cậu, nếu cậu có thể trở về nhà họ Cao, nghênh đón cô Tuyết Mai vào nhà, tôi nhất định sẽ quỳ xuống nghênh đón, để cô ấy bước lên lưng tôi, bước chân lên lãnh địa của nhà họ Cao. Cô Tuyết Mai đã làm được điều đó, hơn nữa còn làm rất tốt. Vậy nên lần này tôi sẽ thực hiện lời hứa. Dù gì đi nữa, cậu cũng không thể ngăn cản tôi, bằng không tôi sẽ cảm thấy bất an.” Lâm Vạn Quân chân thành nói.

Cao Phong vô cùng rung động, đồng thời cũng nhớ tới chuyện trước kia. Hôm đó Cao Phong và Kim Tuyết Mai bị đuổi giết, Lâm Vạn Quân gươm quý chưa cùn, dẫn dắt mấy tên thuộc hạ ít ỏi, một người một đao chặn ngay trước cửa nhà ga, chiến đấu hăng hái để tạo ra một con đường sống cho Cao Phong và Kim Tuyết Mai, tranh thủ thời gian quý giá cho họ chạy trốn, nếu không thì có lẽ sẽ không có Cao Phong của hôm nay.

Tối hôm đó, Cao Phong vẫn nhớ rõ anh có linh cảm quay đầu lại nhìn Lâm Vạn Quân. Không hiểu sao khi ấy anh lại không kìm được nước mắt.

“Phù…” Cao Phong thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu lên, cố gắng kìm chế nước mắt. Trước kia, vương giả ngã xuống vạn người thân, nhờ có những người trung thành như Lâm Vạn Quân ở bên cạnh giúp đỡ anh tích trữ lực lượng, cùng anh vực dậy. Đây đều là ân tình lớn lao. Làm người không thể quên ơn.

“Chú Quân, chú đã vất vả rồi.” Cao Phong thở dài, chân thành nói.

“Vì gia chủ, đều đáng giá.” Lâm Vạn Quân trầm giọng đáp.

“Vâng, vâng.” Cao Phong lau khóe mắt, sau đó miễn cưỡng cười, không nói tới đề tài này nữa. Quá khứ rất vất vả, nhưng chung quy đều đã được Cao Phong vượt qua mọi chông gai. Ngày nay khổ tận cam lai, chính là lúc hưởng thụ trái ngọt.

“Chú Quân, người ta thường nói con đường đế vương nhiều đau khổ. Thực tế cháu không muốn làm đế vương gì, cháu cũng không muốn chịu nhiều đau khổ như vậy. Quãng đời còn lại, cháu chỉ mong những người cháu yêu thương, cùng với người cháu quan tâm, người quan tâm cháu đều có thể bình yên vô sự.” Cao Phong kẹp một điếu thuốc lá, đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng nói.

Lâm Vạn Quân nhìn bóng lưng Cao Phong, ánh mắt phức tạp cùng mờ mịt, muốn nói gì đó nhưng lại chần chờ, cuối cùng không lên tiếng. Cao Phong rất hiếm khi biểu lộ vẻ yếu ớt trước mặt người thân quen. Trong mắt mọi người, anh là người mạnh nhất, vĩnh viễn không khuất phục. Lâm Vạn Quân cũng muốn Cao Phong trở thành người như vậy. Song chuyện gì cũng cần có quá trình, trải qua muôn vàn lần rèn luyện, mài giũa trăm bề thì mới trở thành châu báu. Giờ đây Cao Phong hiếm khi yếu ớt, ông thật sự không đành lòng nói câu khác.

Trong phòng chìm vào yên tĩnh, hai người đều không lên tiếng.

Cao Phong im lặng hút hết điếu thuốc, sau đó thở hắt ra một hơi, bình ổn cảm xúc rồi mới quay lại nhìn Lâm Vạn Quân.

“Chú Quân, mấy người kia đang chờ đúng không?” Cao Phong hỏi.

“Vâng thưa gia chủ, họ đang chờ.” Lâm Vạn Quân vội gật đầu.

Cao Phong khẽ nhíu mày, sau đó nói: “Chú Quân, cháu vẫn không quen chú gọi cháu kiểu này. Chú gọi cháu là Cao Phong hoặc là Kình Thiên, cháu sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”

Nghe vậy, Lâm Vạn Quân sửng sốt, chần chờ nói: “Nhưng mà… Quy tắc không thể phá bỏ…”

“Quy tắc là chết, người là sống, hơn nữa quy tắc là do con người đặt ra.” Nói tới đây, Cao Phong dừng lại một chút mới nói tiếp: “Nhắc tới quy tắc, cháu hủy bỏ nhóm trưởng lão của nhà họ Cao, chắc chắn sẽ có người nói cháu độc tài nhỉ?”

Nghe vậy, Lâm Vạn Quân cũng sửng sốt, sau đó xấu hổ. Suy cho cùng thì mỗi người một ý nghĩ, thế nên đó là chuyện đương nhiên.

“Họ nói thế nào? Cháu muốn nghe thử.” Cao Phong cười hỏi.

“Họ nói, gia chủ Cao Phong hủy bỏ đoàn trưởng lão khiến toàn bộ nhà họ Cao trở thành địa bàn của cậu, cách làm việc này ngay cả ông Cao trước kia cũng không dám thực hiện, bởi vì không ai dám bảo đảm quyết định của gia chủ chắc chắn là chính xác. Cho nên xác thực là có người không phục.”

Lâm Vạn Quân đương nhiên sẽ không giấu diếm Cao Phong, lập tức nói hết những gì mình biết. Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng không hề tức giận. Dù sao thì đây cũng là lẽ thường tình. Con người chứ không phải thánh hiền, ai mà chẳng mắc lỗi? Cao Phong cũng không dám khẳng định mỗi quyết định của mình đều là đứng đắn. Thế nên sự độc đoán này cũng có khuyết điểm rất lớn, anh cũng từng nghĩ tới vấn đề này. Tuy nhiên dù làm lại lần nữa, anh vẫn sẽ giữ nguyên quyết định này.

“Chú Quân, chú thấy thế nào?” Cao Phong khẽ hỏi.

“Tôi ủng hộ quyết định của gia chủ.” Lâm Vạn Quân nghiêm túc nói, không hề chần chờ.

“Tại sao?” Cao Phong thoáng sửng sốt.

“Bởi vì… Tôi cảm thấy nhà họ Cao quá lớn, người cầm quyền thực sự chỉ có thể có một người. Tôi không dám bảo đảm mỗi một quyết định của đều chính xác nhất, nhưng tôi dám bảo đảm là phù hợp nhất. Cậu với ông Cao khác nhau, ông Cao muốn giữ gìn sự ổn định của nhà họ Cao, sau đó phát triển lâu dài, nhưng gia chủ thì chỉ muốn dốc hết sức bảo vệ người bên cạnh mình. Tư tưởng của hai người khác nhau, thế nên con đường cũng khác nhau. Vậy nên gia chủ, cậu đừng cảm thấy có gánh nặng, cũng đừng đi theo con đường như ông Cao.”

Lâm Vạn Quân nói rất đúng chỗ, thậm chí đánh trúng trọng tâm, chỉ rõ mấu chốt sự việc. Đồng thời Lâm Vạn Quân cũng thở dài, ông cụ Cao dùng mọi cách để hoàn thiện gia quy, phép tắc cho nhà họ Cao, nhưng ông ấy sẽ không thể ngờ được rằng đoàn trưởng lão do chính ông thành lập, người mà ông tín nhiệm nhất lại đẩy ông vào nước sôi lửa bỏng, thậm chí còn muốn xóa sổ Cao Phong khỏi thế giới này.