Rể Quý Rể Hiền

Chương 3013



Chương 3013

Bên thủ đô, nhóm Thương Hồng Thành cũng thông báo với Cao Phong, tối nay họ chuẩn bị đi, rạng sáng bắt đầu xuất phát, sẽ chạy tới Hà Nội bằng tốc độ nhanh nhất. Cao Phong cũng thông cảm, chung quy thủ đô không thể so với nơi khác, làm chuyện gì cũng rườm rà hơn. Các nhân viên ở thủ đô còn cần thu xếp rất nhiều việc. Cao Phong không sốt ruột. Anh đến Hà Nội không phải lập tức đón Kim Tuyết Mai rồi rời đi. Chí ít phải lượn một vòng quanh Hà Nội để mọi người chứng kiến sự hạnh phúc của anh và Kim Tuyết Mai mới đúng. Cao Phong lấy điện thoại ra nhắn tin, sau đó không nhịn được trò chuyện với Kim Tuyết Mai một lát.

Nghe nói Cao Phong ngày mai sẽ đến đón mình, Kim Tuyết Mai rất vui vẻ. Tuy nhiên Cao Phong không nói quá nhiều, anh bảo sẽ cho Kim Tuyết Mai một bất ngờ, vậy thì đương nhiên sẽ làm như vậy. Cao Phong chỉ nói mấy câu đơn giản rồi kêu Kim Tuyết Mai đi nghỉ ngơi, sau đó tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

“Có thể tăng tốc thêm chút nữa. Chúng ta đến trước một bước cũng được.” Cao Phong bỗng mở mắt, nói với phi công lái máy bay.

“Vâng, em đã biết!” Phi công gật đầu, vớ quả cau ném vào miệng, sau đó bắt đầu tăng tốc.

“Các anh em, tăng hết tốc độ!” Long Tuấn Hạo quan sát hướng đi của máy bay trực thăng lập tức cầm bộ đàm ra lệnh.

“Đoàn xe đằng trước tăng hết tốc độ! Mọi người, vận tốc không thể dưới 130 km, để tránh xảy ra tai nạn giao thông. Đằng trước kêu xe cảnh sát giữ khoảng cách một cây số tiến hành mở đường, phải bảo đảm đường thông thoáng tuyệt đối. Tất cả đều đạp chân ga cho tôi!” Long Tuấn Hạo vừa đánh vô lăng vừa nói vào bộ đàm. Mấy ngàn chiếc xe lấy Rolls-Royce cầm đầu tức khắc tăng tốc độ. Tiếng động cơ ầm ĩ tụ tập cùng một chỗ tạo thành tiếng động vang trời, đinh tai nhức óc. Những chiếc xe bật đèn pha như mãnh hổ trong đêm, liên tục phóng đi. Cứ dựa theo tốc độ này thì không lâu sau, họ sẽ tới Hà Nội.

Lúc này, tại Hà Nội, thời gian là đêm khuya, thành phố nhỏ này đang được màn đêm bao phủ. Khác với Đà Nẵng, đêm nay Hà Nội không có nhiều sao trời, thậm chí ánh trăng cũng thoắt ẩn thoắt hiện. Núi Bồng Thiên vĩnh viễn là ngôi sao bắt mắt nhất Hà Nội. Ánh đèn cường quang đặc chế trên tầng cao nhất biệt thự được mở ra, cho dù cách xa nhau gần ngàn mét vẫn có thể nhìn thấy nơi đó. Lúc này trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng. Mặc dù Cao Phong nói với Kim Tuyết Mai là đi ngủ sớm, nhưng ngẫm lại ngày mai sẽ rời khỏi nơi này, cùng Cao Phong đến Đà Nẵng, Kim Tuyết Mai vẫn không thể bình tĩnh.

Trần Vân Lan, Kiều Thu Vân, hai chị em Kim Tuyết Mai cùng với Cao Tử Hàn đều đang bận rộn làm việc. Lực lượng vệ sĩ một trăm năm mươi người đang tiến hành canh gác chung quanh núi Bồng Thiên. Mặc dù họ biết với lực lượng của Cao Phong, tại Hà Nội này hoàn toàn không có ai dám tự tiện bước chân vào núi Bồng Thiên. Nhưng họ vẫn không dám thả lỏng. Nhận được mệnh lệnh thì phải hoàn thành thật tốt, đây chính là ý thức. Nếu không phải tín nhiệm họ thì Cao Phong cũng sẽ không kêu họ phụ trách bảo vệ núi Bồng Thiên, thế nên họ phải xứng đáng với sự tín nhiệm của Cao Phong.

Thời gian dần dần trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến mười hai giờ đêm. Ánh đèn trên tầng cao nhất biệt thự vẫn chưa tắt. Hơn một trăm vệ sĩ không dám thả lỏng, bảo vệ núi Bồng Thiên mọi ngõ ngách. Cuối cùng tới hai giờ sáng, ánh đèn trên tầng thượng mới tắt đi. Khi ánh sáng tắt ngúm, hơn một trăm vệ sĩ mới thả lỏng, theo phản xạ trở nên thả lỏng hơn. Hai giờ sáng chính là thời gian dễ gây buồn ngủ nhất. Ánh đèn tắt càng khiến họ buồn ngủ.

Đúng lúc này, bỗng có tiếng động cơ ô tô gầm rú dưới chân núi Bồng Thiên. Tên con đường vòng quanh chân núi, mấy chiếc minibus chạy tới từ hai bên đông tây. Bỗng nhiên hai chiếc xe dẫn đầu tông vào nhau.

“Rầm! Đùng đùng!”

Tiếng va chạm vang lên rõ ràng trong đêm khuya. Căn phòng nào đó trong biệt thự lập tức có ánh đèn sáng lên.

“Mau kêu họ rời đi, đừng quấy rầy chị Tuyết Mai nghỉ ngơi!” Một thanh niên mặc đồ đen tiến lên, chỉ huy người bên dưới.

“Vâng!” Mười người mặc đồ đen cầm vũ khí nóng đi xuống dưới chân núi.

“Mẹ kiếp, mày lái xe kiểu gì thế hả? Mù à?”

“Mày bị mù thì có!”

Mười mấy người bước xuống xe minibus, chỉ vào đối phương liên tục chửi mắng.

“Đừng làm ồn, có chuyện gì thì sang chỗ khác giải quyết, nơi này là địa phận tư nhân.” Một chiến sĩ mặc đồ đen tiến lên nói với mấy người kia.

“Mày là thằng nào? Còn địa phận tư nhân nữa chứ! Sao mày không bảo Hà Nội đều là nhà mày?” Một tên đầu trọc cao to rõ ràng uống không ít rượu, chỉ vào mặt chiến sĩ mắng, giọng Hà Nội rõ ràng khiến chiến sĩ thả lỏng không ít. Chỉ cần là người Hà Nội thì không thành vấn đề. Ở Hà Nội này, không ai dám tới núi Bồng Thiên gây sự.

“Được rồi, say rượu thì mau về nghỉ ngơi đi, đây không phải là nơi cho anh gây sự.” Chiến sĩ dẫn theo mấy người nói với hai mươi mấy gã đã say khướt.

“Mày kiêu ngạo thế hả? Mày còn cầm súng đồ chơi hù dọa ai? Giỏi thì bắn tao thử xem!” Tên đầu trọc cao to lập tức tiến lên, muốn giật khẩu súng trong tay chiến sĩ.

“Lùi lại!” Sắc mặt chiến sĩ lạnh lẽo, giọng nói đe dọa.

“Tao không lùi đấy, mày làm gì được tao!” Tên đầu trọc cao to nhổ một bãi nước bọt, chỉ vào chiến sĩ mắng.

Chiến sĩ lập tức dẫn người kéo chốt đạn, chỉ vào hai mươi mấy người. Nòng súng tối om giơ lên nhắm vào mười mấy tên đầu trọc to con.