Rể Quý Rể Hiền

Chương 3025



Chương 3025

Âm thanh từng dao từng kiếm liên tiếp đâm thủng da thịt nối tiếp nhau vang lên, khiến nhưng nơi bị đâm không ngừng phun ra máu, giống như rất nhiều dòng suối cùng nhau phun ra hoa máu nở rộ.

Máu tươi dồn dập bắn lên mặt, khiến cho bộ quần áo của Cao Phong vốn bị máu tươi nhuốm hồng lên, giờ lại chuyển thành màu đỏ đậm.

Mùi máu tanh nồng nặc lần lượt tuôn ra.

Lại một dao chém xuống, bảy tám người lập tức ngã xuống đất ôm chặt lấy cổ.

Cho đến chết, họ cũng không hiểu tại sao số tiền hai tỷ này lại bỏng tay đến vậy!

Vẫn còn có năm sáu người quỳ trên mặt đất như run run như bị chấn động, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Thậm chí có hai thanh niên sợ hãi đến nỗi tè ra quần.

“Hu!”

Cao Phong hít sâu một hơi, sau đó trầm giọng hỏi: “Mày có biết, bọn họ là những ai không?”

“Có, có người nói chuyện, khẩu âm giống người của thủ đô…” Một thanh niên tóc vàng đứng đó run rẩy trả lời.

Cao Phong trong lòng trầm mặc.

Qủa nhiên!

Là Thủ Đô.

Ở Thủ Đô, có ai sẽ không màng tất cả mà đối phó với Kim Tuyết Mai?

Có người nào lại điên cuồng như vậy, đến đối phó Kim Tuyết Mai?

Nhà họ Phạm, Phạm Thanh Nhiên!

Lúc này Cao Phong căn bản không thể dựa vào lí trí để phân tích được rốt cuộc suy đoán của mình là đúng hay sai.

Anh chỉ biết, Kim Tuyết Mai nhất định là bị mấy người ở Thủ Đô mang đi rồi.

Chỉ có Phạm Thanh Nhiên ở Thủ Đô có thù oán với Cao Phong.

Lúc đầu cô ta vì sự chiếm hữu của bản thân, đối xử với Kim Tuyết Mai như vậy, thậm chí còn không tiếc dùng sức mạnh của nhà họ Phạm để áp chế Cao Phong.

Tuy rặng đã bị Diệp Thiên Long chặn lại.

Nhưng có một số người, luôn thích những vết sẹo lành mà quên đi nỗi đau.

Cho nên, không cần biết có phải nhà họ Phạm hay không, Cao Phong cũng sẽ bắt đầu tìm từ nhà họ Phạm.

Một nhà tìm không thấy, vậy thì tìm hai nhà, hai nhà tìm không thấy, vậy thì lật cả Thủ Đô lên để tìm.

“Bọn họ có nói điều gì khác nữa không? Nói ra những thông tin có ích, tao sẽ tha cho bọn mày một con đường sống.” Cao Phong đè nén sự tức giận nói.

Tên thanh niên tóc vàng nghe vậy mắt lập lòe chớp mấy cái, sau đó thận trọng hỏi: “Anh Phong, em nói ra thì anh sẽ không giết em chứ?”

“Mày không có tự cách nói điều kiện với tao.” Ánh mắt Cao Phong lạnh lùng.

“Đúng đúng đúng, em nói em nói, lúc đó em nghe thấy bọn họ nói, cái gì mà nhà họ Phạm gì đó, không biết có ích với anh Phong không…”

Tến tóc vàng cẩn thận quan sát biểu hiện của Cao Phong, báo cáo thật lòng.

Cao Phong chậm rãi nắm chặt tay lại.

Suy đoán của anh quả nhiên không sai.

Là nhà họ Phạm.

Phạm Thanh Nhiên, lần này cô thật sự muốn tôi phải giết cô rồi!

Cao Phong hít sâu một hơi, chậm rãi đè nén lửa giận, quay đầu lại hỏi: “Tông Trạch đâu?”

“Anh Phong, các anh em ở thị trấn Biển Đông sắp đến rồi, Tông Trạch đi đón bọn họ rồi ạ.” Long Tuấn Hạo lập tự trả lời.

Cao Phong gật nhẹ đầu, sau đó anh ném con dao thép đi rồi bước xuống núi.

“Anh Long, những người này…” Một người binh sĩ Phong Hạo hỏi.

“Giết đi.” Long Tuấn Hạo cau mày đáp, sau đó liền theo bước chân Cao Phong đi.

“Đừng giết chúng tôi, chúng tôi thật sự biết sai rồi!”

“Những điều chúng tôi biết đều nói ra hết rồi mà! Tha cho chúng tôi đi!”

“A, ong nội Phong, tôi sai rồi, tha cho tôi đi…”

Trong chốc lát, lần lượt từng tiếng kêu cầu xin tha mạng tê tâm liệt phế vang lên.

“Rồng có vảy ngược, chạm vào tất phải chết!”