Rể Quý Rể Hiền

Chương 3034



Chương 3034

Diệp Thiên Long đối với Cao Phong càng xem trọng bao nhiêu thì trong lòng ông cụ nhà họ Diệp càng thấy không thoải mái bấy nhiêu.

Nhìn thấy dáng vẻ cứng rắn của ông cụ nhà họ Diệp, Diệp Thiên Long cũng khẽ nhíu mày.

“Cha không tin con à?” Diệp Thiên Long dập tắt suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi.

“Tại sao cha phải tin con chứ?” Ông cụ nhà họ Diệp vặn hỏi lại một câu.

“Cha không tin là cậu ấy sẽ đến được đây sao?” Diệp Thiên Long hỏi lại một lần nữa.

“Cậu ta sẽ không dám tới đây!” Giọng điệu ông cụ nhà họ Diệp khẳng định nói.

“Cha không tin là cậu ấy có thể làm loạn cả Thủ Đô này hay sao?” Diệp Thiên Long hỏi ra câu cuối cùng.

Ông cụ nhà họ Diệp lập tức cười to, sau đó nói: “Cha cho cậu ta một trăm lá gan thì cậu ta cũng không dám!”

“Cậu ta không có được sự giúp đỡ của nhà họ Diệp, cha nói cho con biết, cậu ta có thể làm ra cái gì sao?”

Câu nói cuối cùng này, ông cụ nhà họ Diệp nói với vẻ khinh bỉ.

Đây không phải là kiêu căng ngạo mạn, mà là một loại tự tin.

Lúc trước Cao Phong nhận được không ít sự giúp đỡ từ nhà họ Diệp để hoàn thành việc tập hợp lực lượng ở Thủ Đô, sau đó tiến về phía nam thành phố Đà Nẵng chiếm lấy hải phận của nhà họ Cao.

Tất cả những thứ này, đều là nhờ Diệp Thiên Long gắn bó sát sao giúp đỡ.

Vì lẽ đó mà theo lời nói của ông cụ nhà họ Diệp thì Cao Phong rời khỏi nhà họ Diệp thì cũng không có gì quá đáng.

“Tại sao không nói chuyện tiếp?”

“Con nói cho cha nghe thử xem, nếu như không có con giúp đỡ cho cậu ta, cậu ta cũng chỉ là một Cao Phong, danh tiếng của cậu ta có ai biết đến không?”

Ông cụ nhà họ Diệp cầm tách trà lên, hơi híp mắt lại hỏi.

Diệp Thiên Long nghe vậy thì im lặng một hồi lâu, sau đó đối mặt với ông cụ nhà họ Diệp mấy giây, rồi mới từ từ nói: “Được! Vậy con sẽ mặc kệ vậy.”

“Cha tự xem thấy tốt rồi làm, không có nhà họ Diệp trợ giúp, cuối cùng xem xem cậu ta được coi là cái gì chứ.”

“Con hy vọng vậy, nếu đến lúc kia thì cha đừng có hối hận!”

Diệp Thiên Long nói xong câu này thì quay người rời đi, không hề dây dưa dài dòng.

Không hài lòng nên không nói thêm nửa câu nào dư thừa.

Lúc này Diệp Thiên Long cũng không muốn nói thêm câu nào nữa.

Số trời đã định.

Có một số việc đã định là không thể nào ngăn cản được.

“Đã không thể ngăn cản, vậy cứ để tới khi bão tố tới, cứ tới mãnh liệt hơn chút đi.”

Diệp Thiên Long gác tay lên, vừa tự lẩm bẩm nói.

Bên trong phòng của ông cụ Diệp.

Chờ sau khi Diệp Thiên Long đi rồi, ông cụ Diệp im lặng một hồi lâu.

Một bên vừa thưởng thức trà một bên soi xét lời nói của Diệp Thiên Long.

Mặc dù vừa rồi ông ta biểu hiện mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng biết sẽ không thể khinh thường được.

Gừng càng già càng cay, ông cụ Diệp cũng không phải đồ ngu.

Ông ta chướng mắt Cao Phong, chỉ vì đối với nhà họ Diệp ông ta có được tự tin vô cùng lớn.

“Vũ Siêu.”

Ông cụ Diệp kêu lên một tiếng, đó là một vỏ giả trung niên, lúc này cất bước đi tới.

Cái tên Vũ Siêu này nghe qua không có gì lạ. Nhưng đối với vòng tròn nào đó thì cái tên này lại cực kỳ vang danh.

Hai chữ Vũ Siêu, đặt trước vòng tròn đó thì không khác gì một trận động đất kinh thiên động địa.

Người sáng lập ra một môn phái võ thuật vang danh của Việt Nam chính là người họ Vũ.

Mà cái tên Vũ Siêu này chính là đời sau của người sáng lập ra, là chân truyền võ thuật của nhà họ Vũ.

Một thân võ công vô cùng khủng bố.

“Ông chủ!” Vũ Siêu trầm giọng gật đầu.

“Tới cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy?” Ông cụ Diệp cau mày hỏi.

Vũ Siêu hơi dừng một chút, sau đó nói: “Cụ thể mọi chuyện như thế nào, tôi cũng không rõ lắm.”

“Nhưng theo tôi biết, mấy ngày này tên Tào Lập Tin của nhà họ Phạm đúng là có chuyện gì đó lén lén lút lút.”