Rể Quý Rể Hiền

Chương 3047



Chương 3047

Nếu những tinh anh trong giới kinh doanh này, cũng như vô số nhân vật lớn trong mọi ngành nghề, đều bị chèn ép.

Nó sẽ gây ra bao nhiêu thiệt hại cho nền kinh tế của Việt Nam và các khía cạnh khác chứ?

Đó là lý do tại sao Cao Phong dám tự tin như vậy, dọa sẽ tàn sát nhà họ Phạm sao?

Phạm An Quốc đã nghĩ ra điểm này.

Nhưng ngay cả khi ông ta đã nghĩ ra nó, thì vẫn không có biện pháp gì.

“Ba!”

Cao Phong chậm rãi nâng lên cánh tay, nhàn nhạt thốt ra một tiếng đồng thời nói một chữ.

“Ầm!”

Trái tim người nhà họ Phạm kịch liệt run lên.

“Hai!”

Cánh tay Cao Phong đã giơ lên trên không trung.

Chỉ còn một lượt đếm ngược nữa.

Trái tim người nhà họ Phạm đã đập mạnh lên đến cổ họng rồi.

Cao Phong sẽ định làm gì khi đếm ngược kết thúc?

“Một!”

Vẻ mặt Cao Phong không thay đổi, nói ra con số cuối cùng, sau đó hơi dừng lại.

Phạm An Quốc và những thành viên nhà họ Cao lúc này đang trợn tròn mắt nhìn Cao Phong, trái tim gần như muốn nhảy lên cổ họng.

“Giết!”

Hai mắt Cao Phong đỏ như máu, đột nhiên vung tay lên.

Cánh tay phải vung xuống, giống như một thanh đao khát máu, lập tức được chém xuống.

“Giết!”

“Giết! Giết! Giết!”

Đột nhiên vang lên những tiếng hò hét, tiếng chém giết rung chuyển cả bầu trời.

Tiếng gầm lao thẳng lên trời giống như tiếng sấm cuồn cuộn, chấn động lòng người.

“Ầm, ầm!”

Không nói một lời, mấy người Khổng Duệ Chí chia nhỏ đội hình và tản ra hai bên.

Xa xa, Long Tuấn Hạo dẫn đầu, mang theo vô số binh sĩ Phong Hạo, vồ tới như sói đói.

Hàng nghìn người trực tiếp tấn công nhà họ Phạm.

Không sợ hãi, không ngừng nghỉ.

Chỉ tiến lên, không hỏi về tương lai.

Hàng nghìn người lao tới, mặt đất rung chuyển không ngừng.

Lúc này, mọi người trong nhà họ Phạm đều ngẩn ra.

Cao Phong, thật sự dám làm chuyện này sao?

“Giết cho máu chảy thành sông! Giết, giết, giết!”

“Người vốn dĩ sẽ phải chết. Mười tám năm sau, bố mày lại làm anh hùng! Giết, giết, giết!”

Nhiệt huyết sôi trào, hàng nghìn người cùng nhau hò hét.

Cảm giác dâng trào, không ai có chút do dự.

Chỉ vào lúc này, Phạm An Quốc mới thực sự nhận ra cái tên Cao Phong có nghĩa là gì.

Nó có nghĩa là không có gì anh không dám làm, nó có nghĩa là không có gì anh không thể làm!

“Cao Phong, can đảm lắm, can đảm lắm!”

Phạm An Quốc vừa tức vừa sợ, miệng run rẩy hét lên.

“Quỳ xuống! Tôi bảo ông quỳ xuống! Ông có nghe thấy không!”

Cao Phong vén áo gió ra, bước tới, nắm chặt cổ áo của Phạm An Quốc, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lùng, khát máu.

“Bịch, bịch, bịch!”

Không xa phía sau, bước chân lộn xộn của Long Hạo Nhiên mấy người giống như hàng nghìn con ngựa chạy tới, chấn động bầu trời.

Bàn chân giẫm trên mặt đất, trong chốc lát khói bụi bốc lên, giống như sương mù.

Tràn ngập sát khí và cực kỳ đáng sợ.