Rể Quý Rể Hiền

Chương 3062



Chương 3062

“Nói câu không mấy dễ nghe chứ cho dù nhà họ Diệp có làm tổn thương cậu, vậy thì cậu cũng phải cảm thấy vinh hạnh.”

Người đàn ông trung niên này là em trai của Diệp Thiên Long, mấy lời nói chuyện vô cùng ngạo nghễ.

Cao Phong chậm rãi nắm chặt nắm đấm, sâu thẳm trong mắt đã xuất hiện ý nghĩ lạnh lùng.

Sự cáu kỉnh trong lòng cũng từ từ dâng lên.

Vốn dĩ anh định thương lượng với nhà họ Diệp và cứu Kim Tuyết Mai ra trước rồi sẽ giải quyết.

Nhưng nhìn thái độ của đám người nhà họ Diệp này, sự kiêu ngạo của bọn họ như đã ăn sâu vào xương cốt rồi!

“Nghe hiểu chưa? Cậu phải nhận rõ sự thua kém.” Người đàn ông trung niên lại nói lần nữa.

“Tôi sẽ cho cậu thấy sự chênh lệch!”

Diệp Thiên Long đột ngột quay người lại, xoay tròn cánh tay, tát một cái bạt tai lớn.

“Bốp!”

Âm thanh cực kỳ lanh lảnh, người đàn ông trung niên lập tức bị đánh cho bối rối.

Diệp Thiên Long nhìn người trung niên này một chút, xoay trái tay lại, lại tát một cái nữa.

“Bốp!”

Người trung niên này bị đánh thì ngay lập tức hộc máu mồm, che mặt không nói một lời.

Tuy với Diệp Thiên Long, ông ta là em trai thứ haI, nhưng không giống với thân phận của Diệp Thiên Long là gia chủ nhà họ Diệp.

“Ai lại nói nhảm nữa chứ! Dương Bình, xé nát miệng bọn họ ra.” Diệp Thiên Long trầm giọng nói.

“Vâng, tướng Long!” Trọng Dương Bình trả lời ngay lập tức.

Một đám người nhà họ Diệp cũng không dám nhiều lời thêm nữa, chỉ có thể thành thật ngậm miệng lại.

“Nói đi, cậu tìm tôi làm gì?”

Thấy ông cụ Diệp, tiếng động dần dần ngừng lại, ông ta hỏi Cao Phong với giọng nói lạnh nhạt.

“Tìm vợ của tôi, Kim Tuyết Mai.” Cao Phong đi thẳng vào vấn đề.

“Cái gì?” Ông cụ Diệp và Diệp Thiên Long đều sững sờ.

Kim Tuyết Mai thực sự mất tích ư?

Ông cụ Diệp hai mắt hơi nheo lại, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, đang nghĩ đến một chuyện nào đó.

Càng nghĩ, trong lòng lại càng có chút suy đoán..

Trước hết ông ta đã nghĩ đến mấu chốt của sự việc.

“Cao Phong, chuyện gì đã xảy ra, Tuyết Mai làm sao? Con bé đang ở đâu?”

Diệp Thiên Long đột nhiên đỏ hoe mắt, lớn tiếng quát Cao Phong.

Cao Phong nhìn Diệp Thiên Long một chút, vẫn nhẹ giọng giải thích, nói: “Tuyết Mai bị người ta bắt đi, là người từ Thủ Đô bên này.”

Diệp Thiên Long đột nhiên trừng to mắt, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Cao Phong lại tức giận như vậy.

“Con bé đang ở đâu? Có phải cha đã làm điều đó hay không?”

Diệp Thiên Long đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía ông cụ Diệp.

“Hồ đồ!” Ông cụ Diệp đột nhiên vung gậy lên, vẻ mặt sốt ruột.

“Vậy thì con bé ở đâu! Kim Tuyết Mai ở đâu!”

“Dương Bình, lập tức cử người ra ngoài tìm Kim Tuyết Mai!”

Lúc này Diệp Thiên Long nhìn Cao Phong như phát điên, hét lên với Trọng Dương Bình.

Từ trên xuống dưới, tất cả nhà họ Diệp đều bị kinh ngạc.

Hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thiên Long điên cuồng như vậy.

Cao Phong làm ngơ trước tất cả những thứ này.

Bây giờ, anh cũng không hiểu Diệp Thiên Long đối xử với anh và Kim Tuyết Mai tốt như vậy, vậy tại sao lúc trước ông cụ Diệp lại sai người giết mẹ ruột của Kim Tuyết Mai.

Căn bản không thể nghĩ ra bất kỳ manh mối nào, cũng định không nghĩ đến nữa, chỉ muốn tới tìm Kim Tuyết Mai.

Có lẽ đợi đến khi tìm thấy Kim Tuyết Mai, mọi thứ sẽ được đưa ra ánh sáng.

“Lão gia chủ Diệp, tôi vẫn nhớ ân tình của nhà họ Diệp, cho nên tôi mới đến thương lượng hòa bình với ông.”

“Bây giờ, mang vợ tôi ra đây, chúng ta sẽ nói tới chuyện khác.” Giọng điệu của Cao Phong vô cùng bình tĩnh.

Nhưng dưới sự bình tĩnh là lời đe dọa thấm thía, cho dù là ai đều cũng không thể coi nhẹ được.