Rể Quý Rể Hiền

Chương 3072



Chương 3072

Hình thành các tầng tầng lớp lớp lên xuống, bao quanh mấy người Cao Phong ba trăm sáu mươi độ không một góc chết.

Nếu dám manh động, có thể lập tức phát động hỏa lực.

Lúc này, mấy người Cao Phong bị gần mười nghìn vũ khí chĩa vào, trên trời còn có hai mươi máy bay chiến đấu nhìn chằm chằm bọn họ.

Hôm nay, mấy người Cao Phong không có cách nào trốn thoát.

Phải nói là có chạy đằng trời.

Hoặc là đầu hàng khuất phục hoặc là chiến đấu đến cùng.

Nhưng cho dù là lựa chọn nào đi chăng nữa đều sẽ không có kết thúc tốt đẹp.

Cho dù đám người Long Tuấn Hạo dám liều mạng, hôm nay vốn dĩ bọn họ đến để đón dâu nên cũng không trang bị quá nhiều, hoàn toàn không đem theo hỏa lực nặng.

Đối mặt với tám nghìn đối thủ trên tay là súng, cùng đội quân mang hỏa lực mạnh, bọn họ tuyệt đối ngay lập tức bị áp đảo.

Không còn đường lui, kề cận bước đường cùng!

Một luồng không khí tuyệt vọng, đột nhiên từ trong đám người phía Cao Phong, đám người dày đặc bao phủ dần dần tản ra.

Đối mặt với binh sĩ Việt Nam, những người chung thành với Cao Phong cũng không dám nói nhiều những thứ khác nữa.

“Nào! Anh em đâu, lúc hừng hực khí thế của chúng ta đến rồi.”

“Đợi chút, tìm nơi có khả năng đối mặt với đe dọa lớn nhất, xử lý bọn họ trước rồi hãy nói.”

Long Tuấn Hạo cắn răng, ngay tức khắc phải đổi băng đạn.

“Tuấn Hạo.”

Cao Phong bất thình lình hét lên một tiếng to, khiến động tác của Tuấn Hạo phải dừng lại.

Nói cứ nói, làm cứ làm.

Đối diện với binh đội chính quy, cả gan chống lại, đó đồng nghĩa với mưu đồ tạo phản!

Sự việc này, làm sao có thể làm một cách tùy tiện?

Và lại cho dù anh có mất trí, cũng không muốn chống lại Việt Nam.

Cao Phong nếu như có làm thế thật, vậy thì không phải là oai phong nữa, đó gọi là điên rồi!

Đó là lấy mạng của tất cả mọi người, ra làm trò đùa.

Đó gọi là, bất trung, bất hiếu, bất nghĩa…

Đó là muốn bị ngàn người chỉ trích, bị vô số người hận tận xương tủy.

Suy cho cùng, tôn nghiêm của Việt Nam, tuyệt đối không để bất kì người nào khiêu khích.

Cao Phong lần nữa kích động, nhưng cũng là ở trong lòng, lưu ở tận dưới đáy lòng.

Long Tuấn Hạo ngơ người một lúc, vẫn là từ từ cắn răng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Những người phía bên trong hãy nghe đây, hãy đặt vũ khí trong tay xuống, nộp súng thì không giết!”

“Nếu như dám phản kháng, sẽ không có bất cứ khoan hồng nào!”

Bên trong một chiếc xe ô tô chống đạn đặc biệt, truyền đến một tiếng hét.

Âm thanh tầng tầng lớp lớp vang xa, vang lên bên tai rất nhiều người.

Trong chốc lát, người phía sau Cao Phong rất nhiều, đều là những người không chịu nổi sự hoảng hốt trong lòng.

Bây giờ, ngay cả quân đội cũng bắt đầu lên đường rồi, bọn họ có thể làm gì chứ?

Cao Phong dám đi đối kháng với quân đội sao?

Cho dù Cao Phong có dám, nhưng sau đó sẽ đem lại hậu quả nghiêm trọng thế nào chứ?

Những người như bọn họ, thật không thể gánh vác nổi đâu!

“Haha, nghĩ lại những lời ông vừa nãy nói, có nực cười hay không chứ?”

Đột nhiên, Cao Phong quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Long, ánh mắt có chút đùa cợt.

“Tôi sao chứ?” Diệp Thiên Long hơi hơi cau mày.

“Tôi đang tìm Kim Tuyết Mai, ông lại điều người đi ngăn lại, còn mở miệng ra là nói ông và cô ấy là người thân.”

“Rõ ràng là vô cùng nực cười, ông có xứng không?” Cao Phong cười nhạt thành tiếng.

Diệp Thiên Long bỗng chốc hiểu ra, hàm ý bên trong câu nói của Cao Phong.

Có chút do dự một lát, Diệp Thiên Long nhẹ nhàng giải thích: “Không phải người đó tôi phái đến.”

Cao Phong căn bản là không tin, mắt đỏ lên càng rõ rệt.