Rể Quý Rể Hiền

Chương 3087



Chương 3087

Những gì Cao Phong làm ngày hôm nay đã hoàn toàn khiến trái tim của Phạm Thanh Nhiên chấn động.

Ông cụ Phạm cũng nở một nụ cười gượng gạo, nhưng sau cùng, ông ta lắc đầu.

Bây giờ, Cao Phong không có đường lui nữa, ông cụ nhà họ Diệp cũng không có đường lui.

Điều này không liên quan gì đến người khác, nó còn liên quan đến tôn nghiêm và thể diện.

Ông cụ Diệp là người nói lời giữ lời, sao có thể chỉ vì lời nói của người khác mà thay đổi được?

Vì Kim Tuyết Mai, Cao Phong biết rằng dù phía trước có khó khăn đến đâu, anh cũng không có ý định rút lui.

Trong trường hợp này, mọi thứ thứ đều cần có kết quả.

Sắc mặt Phạm Thanh Nhiên tái nhợt, nước mắt chảy ròng ròng, chậm rãi ngồi trên mặt đất.

“Ông cụ, cũng ôn rồi, như thế là được rồi.”

“Tuyết Mai rốt cuộc đang ở đâu?”

Diệp Thiên Long nghiến răng, tiến lên nói.

“Nếu con còn nói thêm câu này lần nữa, con sẽ không giờ nghe thấy thông tin của Kim Tuyết Mai!”

Ông cụ Diệp lắc cây gậy một cách dữ dội và giận dữ hét lên.

“Vậy thì con sẽ nói cho cha biết, nếu Tuyết Mai rụng một cọng tóc…”

“Diệp Thiên Long con sẽ cắt đứt quan hệ với cha.”

Diệp Thiên Long cũng đang tức giận, ông ta không thèm đếm xỉa đến thân phận của mình, liền rống lên với ông cụ Diệp.

“Câm miệng cho tôi!” Ông cụ Diệp cũng tức giận, lập tức hét lên.

Diệp Thiên Long và ông cụ Diệp nhìn nhau vài giây trước khi nghiến răng, quay đầu đỉ rồi không nói nữa.

“Tiếp tục chiến đấu! Lập tức đánh gục cậu ta cho tôi.”

“Không cần biết sống chết !” Ông cụ Diệp lại ra lệnh.

Không cần nương tay, không cần biết sống chết!

Lời nói của Ông cụ Diệp đã hoàn toàn khiến Cao Phong nổi lên ý muốn giết người!

Còn lại khoảng ba mươi tên vệ binh nhà họ Diệp nhìn nhau, rồi lại lao về phía Cao Phong.

Cao Phong hít một hơi thật sâu và từ từ nâng thanh đao lên trước mặt.

Trên khuôn mặt bê bết máu, chỉ có đôi mắt đó là vẫn toát lên vẻ cương nghị.

Ngay cả khi cơ thể đã kiệt sức, anh sẽ không dừng lại.

Anh muốn chiến đấu, tiếp tục chiến đấu, tiếp tục chiến đấu!

Chiến đấu cho đến khi tất cả kẻ thù ngã xuống, chiến đấu cho đến khi máu cạn kiệt!

Khi trận chiến kết thúc, ông cụ Diệp phải giao Kim Tuyết Mai!

Nếu không, Cao Phong sẽ không dừng lại!

“Giết!”

Cao Phong hai mắt đỏ lên, gầm lên một tiếng, lại xông lên.

Lúc này, trái tim của vô số người có mặt trong phút chốc thắt lại.

“Keng! Xoẹt!”

Âm thanh kim loại va vào nhau rất lớn.

Tất cả các lập tức lóe ra tia lửa.

Cao Phong đứng một mình, nắm chạy thanh đao, một đường giết thẳng, máu tiếp tục bắn tung tóe.

Thời điểm hai bên gặp nhau, có một thanh niên bị Cao Phong chém tới, ôm chặt vết thương đang chảy máu nhanh chóng lùi lại.

Dù sao thì Cao Phong đã có phần kiệt sức nên phản ứng có hơi chậm lại.

Khi anh vung nhát đao thứ hai, hai thanh niên tấn công từ trái và phải cùng một lúc.

Cao Phong đỡ đòn bên trái trước, nhưng khi vung đao chặn bên phải lần nữa, sức lực của anh không ổn định.

“Âm!”

“Rắc rắc!”

Khi hai người va chạm, một lực phản kích cực lớn lập tức phản xạ từ cán đao đến lòng bàn tay Cao Phong.

Lòng bàn tay tê rần, thanh đao vuột khỏi tay.

“Leng keng!” Thanh kiếm rơi xuống đất, phát ra tiếng vang.

Cao Phong chợt trợn trừng hai mắt, vội vàng cuối người xuống nhặt vũ khí lên.