Rể Quý Rể Hiền

Chương 3102



Chương 3102

Bấy giờ, ông cụ nhà họ Diệp như một con bò tót đã nhìn thấy miếng vải đỏ, càng khuyên thì ông tôi lại càng trở nên nóng nảy, như thể hận không giết chết Cao Phong được ngay lập tức.

“Vũ Siêu, cậu còn chờ đợi cái gì nữa?” Ông cụ nhà họ Diệp đột nhiên hét to.

“Dạ vâng.” Vũ Siêu vội vàng lên tiếng trả lời, sau đó lao thẳng về phía Cao Phong.

Mọi người lập tức trợn tròn hai mắt nhìn.

Với sức mạnh của Vũ Siêu, nếu như ông tôi muốn đánh ngã Cao Phong ngay lúc này thì có thể nói là dễ như trở bàn tay!

“Bốp!” Vũ Siêu vung thêm một cú đấm, Cao Phong liên tục rút lui.

Thậm chí thanh kiếm trong anh còn không có cơ hội để nhấc lên.

“Bốp! Bốp!”

Vũ Siêu lại đột nhiên giơ chân lên đá thật mạnh vào cánh tay của Cao Phong.

Gặp phải đòn tấn công mạnh mẽ, Cao Phong lại không thể kiểm soát được, nhanh chóng ngã xuống.

Vũ Siêu thì lại không cho Cao Phong ngã xuống, xoay người lên gối, giơ chân đá thêm mấy cú nữa.

“Bốp bốp!” Âm thanh đó cứ vang lên không ngừng, Cao Phong vụ Vũ Siêu đè ra đánh như con không đẻ.

Bấy giờ, Cao Phong chẳng khác gì cái bao cát đứng đó để chịu những đòn đấm từ tay Vũ Siêu.

Vũ Siêu không tấn công hết sức, thế nhưng tốc độ của ông tôi lại nhanh đến lạ.

Cuối cùng, dường như Cao Phong đã từ bỏ việc tấn công, mặc cho Vũ Siêu không ngừng đấm đá vào người mình.

Trong mắt những người xung quanh đứng xem, Cao Phong của lúc này đang cực kì thê thảm, chẳng mấy chốc sẽ bị Vũ Siêu đánh chết thôi.

“Dừng tay! Chúng tôi nhận thua! Cái định mệnh nhà các người!”

Long Tuấn Hạo quay đi rồi quay trở lại rống lên với những người giữa sân.

Nhưng Vũ Siêu hoàn toàn không thể nghe lọt tai, vẫn đấm đá Cao phong như thế.

Sức thì không mạnh nhưng từ trên xuống dưới người Cao Phong đều bị ông tôi đánh mềm.

Cánh tay, ngực, sau lưng, hông và đùi.

Trông có vẻ như Vũ Siêu đang đánh bừa, bạ đâu đánh đó.

“Cậu nhận thua không tính, chính miệng cậu tôi nhận thua mới được tính!” Ông cụ nhà họ Diệp hừ lạnh nói.

Cậu tôi mà ông tôi nói chính là Cao Phong.

Ông tôi muốn đánh nát tự tin và niềm kiêu hãnh của Cao Phong, phá hủy niềm tin cũng như sự can đảm đó.

Khiến cho Cao Phong phải chấp nhận chịu thua từ tận đáy lòng.

Thế nhưng những lời đó lọt vào tai Cao Phong thì anh lại chợt nhếch mép cười khinh bỉ.

“Bốp!” Vũ Siêu lại tung thêm một cú khiến Cao Phong bị đánh lùi mấy bước liền.

“Ông đánh đủ chưa?” Bỗng nhiên Cao Phong lại cất giọng, khàn khàn hỏi.

“Ừm?” Ánh mắt Vũ Siêu chợt lóe lên, động tác cũng khựng lại.

“Đi chết đi!” Cao Phong đột nhiên hét lớn một tiếng, thanh kiếm trong tay nhanh chóng vung ra.

Vừa rồi Vũ Siêu tung tổng cộng hơn một trăm cú cả đấm lẫn đá vào người anh, Cao Phong vẫn không đánh trả lại.

Anh đang âm thầm tích tụ năng lượng chỉ để chờ đợi một cơ hội cho đòn tấn công tất sát.

Vũ Siêu sửng sốt nghệt mặt ra, trong mắt là vẻ hoang mang không hiểu mô tê gì, sau đó ông tôi xoay người.

“Xoẹt!”

Mũi kiếm nhanh chóng lướt sát qua bên hông Vũ Siêu, áo ông tôi cũng bị cắt rách.

Cao Phong không hề do dự trở kiếm, lướt ngang.

Bấy giờ, chẳng hiểu tại sao Vũ Siêu có thể tránh né được đường kiếm đó nhưng ông tôi lại không làm thế mà bước tới, tung cú đấm vào thẳng đầu Cao Phong.

Như thể đang muốn khiến anh ngã xuống đất nằm luôn sau cú đánh.

Thế nhưng lúc này đây Cao Phong đã dùng thanh kiếm kề sát vào người Vũ Siêu.

Ông tôi còn làm như thế thì có khác gì tự tìm đường chết đâu?

Đầu Cao phong hoạt động thật nhanh, anh không có thời gian để do dự, thanh kiếm đột ngột lướt ngang.

“Bốp!” Cùng lúc đó thì nắm đấm cũng đã ập tới khiến Cao phong phải liên tục lùi lại.

“Hưm!” Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều hít khí lạnh.