Rể Quý Rể Hiền

Chương 3107



Chương 3107

“Tôi không biết! Tôi cũng không cần hiểu!”

“Ông thật là độc ác! Ông thật là tàn nhẫn!”

“Ông nói là cô ấy có thân phận thấp hèn không xứng với tôi ư?”

“Ông nói là ông muốn môn đăng hộ đối ư?”

“Thế bây giờ tôi hỏi ông, thân phận của cô ấy bây giờ đã đủ chưa? Bây giờ cô ấy chính là mẹ vợ của Cao Phong, thân phận của cô ấy thế là đủ chưa?” Diệp Thiên Long gào thét lên đầy giận dữ, liên tục hét lên với ông cụ nhà họ Diệp.

Ông cụ nhà họ Diệp trở nên im lặng.

Mẹ vợ của Cao Phong…

Thân phận đó cao quý không ai sánh được!

Cao Phong là người dõi mắt khắp cả nước này cũng không thể tìm được mấy ai dám hất mặt khinh thường.

“Đừng diễn trước mặt tôi nữa, bây giờ hãy nói cho tôi biết rốt cuộc Tuyết Mai đang ở đâu?” Cao Phong trầm giọng hỏi.

“Nhà họ Đặng.” Ông cụ nhà họ Diệp trả lời.

“Nếu không có ở đó thì sao?” Cao Phong híp mắt lại.

“Tôi sẽ dẫn theo tất cả người nhà họ Diệp đi theo cậu.”

“Cũng được thôi! Có một vài thứ nên đi đến hồi kết rồi.”

Ông cũng Diệp thoáng do dự rồi lên tiếng.

Nghe được ông cụ nhà họ Diệp nói như vậy, sắc mặt Cao Phong dần bình tĩnh lại.

Nếu ông cụ nhà họ Diệp chấp nhận đi cùng thì bọn họ có thể đến nhà họ Đặng xem sao.

Dù sao nếu như hôm nay không thể tìm thấy Kim Tuyết Mai thì anh vẫn phải quay lại tìm ông tôi.

“Lão già này dám chơi thì sẽ dám chịu, từ nay về sau, nhà họ Diệp thủ đô sẽ xem nhà họ Cao ở Đà Nẵng là chủ.”

“Xem gia chủ đương nhiệm của nhà họ Cao tức Cao Kinh Thiên là người dẫn đầu!”

Trước khi đi, ông cụ nhà họ Diệp thoáng im lặng một lát rồi vẫn quyết định thực hiện lời hứa của mình.

Mọi người đều giật mình ngạc nhiên.

Nhà họ Diệp đã cúi đầu rồi.

Ba gia tộc lớn ở thủ đô, sau khi nhà họ Phạm ở thủ đô chấp nhận cúi đầu thì bây giờ đến phiên nhà họ Diệp.

Thật nhiều người âm thầm than thở trong lòng.

Những thế lực nắm quyền ở thủ đô này tổng cộng là bốn gia tộc nhỏ và ba gia tộc lớn, cộng hết lại là bảy.

Thế mà bây giờ bốn gia tộc nhỏ đã nằm trong tay Cao Phong, ba goa tộc lớn thì có hai nhà đã cúi đầu.

Làm gì có người nào không giật mình cho được?

Cao Phong hừ lạnh, không thèm đếm xỉa gì tới ông cụ nhà họ Diệp dù chỉ là một ánh mắt.

So sánh với sự an toàn của Kim Tuyết Mai thì việc nhà họ Diệp cúi đầu xưng tôi tớ chẳng là cái thá gì cả.

“Lập tức dẫn tôi đến nhà họ Đặng!”

“Không thể tìm thấy Tuyết Mai thì tôi lại quay về hỏi nhà họ Diệp của ông đấy!” Cao Phong cắn răng nói.

Ông cụ nhà họ Diệp không nói gì, dẫn theo tất cả mọi người nhà họ Diệp đi theo sau lưng Cao Phong.

Cả đoạn đường đó Diệp Thiên Long vẫn giữ im lặng, ông tôi trợn tròn mắt, sau đó xoay người đi tới bên cạnh sĩ quan Bình, bắt đầu sắp xếp công việc.

Từ đầu đến cuối sĩ quan Bình vẫn gật đầu thật mạnh, tuân thủ một trăm phần trăm những mệnh lệnh của Diệp Thiên Long.

Xúc động cũng được, mất lý trí cũng thế, nếu như nhà họ Đặng đã bắt Kim Tuyết Mai đi thật…

Thế thì e là hôm nay thủ đô sẽ có một màn gió tanh mưa máu!

“Các anh em, thay đổi phương hướng, nơi tiếp theo sẽ là nhà họ Đặng thủ đô!”

Long Tuấn Hạo lập tức ra lệnh với hơn mười ngàn binh sĩ Phong Hạo.

Mấy chục ngàn người cùng xoay lại, chia thành mấy đội nhỏ chờ Cao Phong dẫn đường.

“Tôi sẽ tin tưởng nhà họ Diệp các người một lần, nếu các người dám gạt tôi thì tốt nhất hãy dọn sẵn mộ cho mình đi.”

Sắc mặt Cao Phong lạnh như băng, anh nhấc thanh kiếm và đi về phía trước.

“Tuấn Hạo, bảo tất cả mọi người cầm súng, lên nòng cho tôi.”