Rể Quý Rể Hiền

Chương 3120



Chương 3120

“Nhà họ Đặng các người muốn trả lời câu hỏi của tôi cho đàng hoàng!”

“Hay là để tôi giết chết một mớ trước rồi mới trả lời câu hỏi đàng hoàng cho tôi?”

Cao Phong đặt một tay ra sau lưng, vẻ mặt lạnh lẽo.”

Bấy giờ anh đang cố gắng đè nén cảm xúc bực tức và nóng nảy trong lòng mình.

Nếu không bận tâm đến sự an toàn của Kim Tuyết Mai thì bây giờ anh đã dẫn người lao lên từ sớm rồi.

“Cậu muốn hỏi cái gì?” Ông cụ nhà họ Đặng khẽ híp mắt, há miệng hỏi.

Khi ông tôi nhìn thấy ông cả nhà họ Diệp và nhà họ Phạm chủ đứng sau lưng Cao Phong không nói một lời nào thì đã có vài suy nghĩ.

“Kim Tuyết Mai vợ tôi đang ở nhà họ Đặng các người đúng chứ?” Cao Phong vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt ông cụ nhà họ Đặng, trầm giọng hỏi.

Ông cụ nhà họ Đặng là kẻ lòng dạ thâm sâu, ông tôi híp mắt lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không có gì thay đổi.

“Không có.”

“Tôi không biết Kim Tuyết Mai là ai.” Ông cụ nhà họ Đặng nói vô cùng thoải mái tự nhiên, như thể ông ta không hề hay biết gì về chuyện đó.

“Này ông Đặng, nếu như ông đã đụng đến Kim Tuyết Mai thì tốt nhất nên nói thật đi.”

“Hôm nay ông không thể tránh khỏi chuyện này được đâu.” Ông cụ nhà họ Diệp khẽ lắc đầu, sau đó mở miệng nói một cậu.

“Tôi nói là tôi không hề làm bất kì điều gì cả.”

“Bản thân tôi cảm thấy rất khó hiểu, tại sao vợ mình mà cậu Cao Phong đây cũng đánh mất cho được rồi chạy tới nhà họ Đặng chúng tôi để đòi người, thế là sao?”

“Hay là do bao năm qua nhà họ Đặng hoạt động lặng lẽ quá nên con chó con mèo nào ngoài đường cũng có thể tới được rồi giẫm lên đầu lên cổ chúng tôi?”

Ông cụ nhà họ Đặng hất mặt lên trời ngạo nghễ, những lời đó có nghĩa là trong mắt nhà họ Đặng bọn họ thì Cao Phong chỉ là một con chó con mèo chẳng đáng quan tâm tới mà thôi.

“Bốp!”

“Bốp!”

Đối mặt với những lời nói ngang ngược hống hách của ông cụ nhà họ Đặng, Cao Phong bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó cầm thanh kiếm trong tay cắm xuống đất rồi thong thả vỗ tay.

“Nói rất đúng!”

“Tôi đây cũng nói cho ông biết, hôm nay Cao Phong này không chỉ giẫm lên đầu lên cổ nhà họ Đặng các người mà tôi còn muốn cả nhà họ Đặng phải cúi đầu cầm giấy cho tôi!”

Những lời Cao Phong nói khiến đám người Long Tuấn Hạo phì cười.

Sắc mặt mấy người nhà họ Đặng lập tức trở nên cực kì khó coi.

Những lời Cao Phong nói chẳng khác gì những lời sỉ nhục nhà họ Đặng.

Sỉ nhục cả dòng họ Đặng!

Chắc cả Diệp Thiên Long cũng không dám làm những chuyện như thế đâu hả?

Cao Phong, anh tưởng bản thân mình là cái thá gì thế không biết?

“Hừ! Bản thân tôi muốn chống mắt lên nhìn xem một cái nhà họ Cao có thể mạnh đến mức nào.” Ông cụ nhà họ Đặng hừ lạnh một tiếng.

Cao Phong khẽ nheo mắt lại, im lặng vào giây rồi lên tiếng: “Ông không phải là người làm lính đúng chứ?”

Hỏi câu đó thì tất nhiên là Cao Phong đã có những quyết định của riêng mình.

Nếu ông cụ nhà họ Đặng giống mới ông cụ nhà họ Phạm, cũng là người từng cống hiến sức mình cho tổ quốc thì thái độ của Cao Phong với ông ta sẽ dễ chịu hơn một chút.

Thế nhưng sau đoạn hội thoại ban nãy thì Cao Phong phát hiện ông cụ nhà họ Đặng chẳng có một chút đặc điểm khác biệt nào thuộc về một người lính.

“Lão già này không phải nhưng cậu cũng không có đủ tư cách để hống hách khi đứng trước mặt tôi.” Ông cụ nhà họ Đặng cười lạnh một tiếng.

“Cậu Cao Kình Thiên, năm đó anh cả của ông ta nhập ngũ, lập được rất nhiều chiến công hiển hách, sau đó chết trận sa trường.”

“Sau khi anh cả mất, ông ta bèn mượn những chiến công anh mình lập ra để giành được cơ nghiệp của nhà họ Đặng ở thủ đô ngày hôm nay.” Ông cụ nhà họ Phạm bước về phía trước, ghét tai Cao Phong nhỏ giọng giải thích.

Cao Phong nghe vậy thì khẽ gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu được.

Nếu ông cụ nhà họ Đặng không phải là người anh hùng từng lập được công lao trước kia thì Cao Phong cần gì phải quan tâm đến những vấn đề râu ria đó?