Rể Quý Rể Hiền

Chương 3127



Chương 3127

Cao Phong nổi giận gào lên thật to, thanh kiếm nhanh chóng vung lên.

“Xoẹt!”

Thanh kiếm chém ngang va vào vũ khí nóng trong tay một binh sĩ, va chạm mạnh mẽ khiến tay người đó run lên, hai mắt trợn tròn vì hoảng hốt.

“Cút ngay cho tôi! Cút!”

Cao Phong cắn răng lao lên, hết nhát kiếm này đến nhát kiếm khác, chiến đấu không ngừng nghỉ.

“Tóm lấy cậu ta trước! Tóm tên đó trước!”

Ông cụ nhà họ Đặng đứng phía sau gào lên đầy tức giận, chỉ vào Cao Phong ra lệnh.

Bắn rắn phải nắm được đầu, chỉ cần tóm lấy Cao Phong thì tất cả mọi thứ đều dễ giải quyết.

Hơn mười chiến sĩ nhà họ Đặng nghe lệnh lao thẳng đến chỗ Cao Phong.

“Cái định mệnh nhà nó chứ! Tưởng đám bố này là đồ trang trí hả?” Long Tuấn Hạo giơ súng trong tay lên, cả người bay vụt lên sau đó đập xuống.

“Bốp!”

Báng súng đập thật mạnh vào chiến sĩ đó khiến người nọ phải quỳ xuống đất.

Nhóm Liễu Tông Trạch nhanh chóng bảo vệ xung quanh Cao Phong, nếu như đối phương muốn làm gì anh thì hẳn là ngủ phát mơ rồi thấy.

“Đập nát nhà họ Đặng, giết sạch đám chó săn nhà này đi!”

“Đập nát nhà họ Đặng, giết sạch đống chó này đi!”

Không biết ai đã hét lên, mọi người cũng hô hào theo.

Nhiệt huyết hừng hững, cả chục ngàn người ẩu đả đánh nhau.

Tiếng chém giết rung trời khiến con người ta phải sợ hãi.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Đó là một trận chiến không có khói thuốc súng.

Mọi người đều dùng hết sức để đánh nhau, chẳng một người nào đụng đến vũ khí nóng.

Khi Cao Phong nhà nhà họ Đặng chưa ra lệnh thì chiến sĩ của cả hai bên đều không dám bắn phát súng đầu tiên.

Kỷ luật nghiêm ngặt, tác phong nghiêm túc.

Bấy giờ, hiện trường ẩu đả đã được đẩy lên đến cao trào.

Tuy là khuôn viên nhà họ Đặng cực kì lớn nhưng mấy chục ngàn người ẩu đả đánh nhau cũng hết sức chật chội.

Không biết từ khi nào tất cả tường rào các kiểu quanh nhà đều bị đẩy ngã, diện tích chiến đấu liên tục mở rộng.

Có rất nhiều người đã kéo nhau ra tít bên ngoài, đánh lên cả đường lớn.

Thế nhưng chẳng một người nào chấp nhận lùi bước.

Đám người Cao Phong điên cuồng tấn công còn nhóm chiến sĩ nhà họ Đặng thì tất nhiên là liều sống liều chết để phòng thủ rồi.

Tình hình này cũng không cho phép nhóm Cao Phong chấp nhận dừng tay.

Cao Phong đã xác định Kim Tuyết Mai đang ở trong nhà họ Đặng, đang ở trong căn nhà đằng kia.

Bây giờ trước mặt họ chỉ còn một rào cản cuối cùng, rào cản đó chính là hơn chục ngàn chiến sĩ nhà họ Đặng.

Chỉ có phá tan những chướng ngại vật này thì nhóm Cao Phong mới có thể đối chọi thẳng mặt với nhà họ Đặng được.

Mới có cơ hội cứu được Kim Tuyết Mai.

Thế nên nhóm Cao Phong hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.

Nhắc tới các chiến sĩ nhà họ Đặng, đúng là thể chất của bọn họ không hề tệ một chút nào.

Nhưng binh sĩ Phong Hạo cũng không thua không kém.

Quan trọng hơn là mấy ngàn người tập võ của thị trấn Biển Đông cũng tham gia vào.

Hoàng Phủ Đao Hàn và Hướng Hạo Nam thì lại càng định của đỉnh.

Người bình thường và những người thường xuyên luyện tập đấm đá vẫn có một sự chênh lệch rất lớn.

Bấy giờ đây cuộc chiến đã trở thành sân khấu của những tay đấm thị trấn Biển Đông, đấm đá sướng hết cả tay.

“Cái định mệnh nhà nó chứ!” Hướng Hạo Nam mắng, nói: “Các anh em, chúng ta sẽ không chơi vũ khí nóng nên vẫn chưa thể giúp được gì cho anh Vũ, nhưng trong trận chiến này, chúng ta là những tay đấm thứ thiệt của Biển Đông, chúng ta sợ ai?”

“Dồn hết sức mọi người có để chiến đấu cho bá chủ của chúng ta đến cùng đi!”