Rể Quý Rể Hiền

Chương 3135



Chương 3135

“Mẹ ơi, chạy thôi!”

“Bùm!”

“Ùm ùm!”

Người nhà họ Đặng chạy toán loạn.

Chỉ trong tích tắc, một viên đạn pháo đã đáp đất.

Một tiếng nổ lớn như xé tai lập tức vang lên.

Còn một viên đạn pháo khác thì được bắn thẳng lên bên trên của ngọn núi giả phía đằng xa.

“Bùm!”

Ngọn núi giả được nhà họ Đặng tốn rất nhiều tiền để xây dựng nên đã bị nổ tan tành thành vô số mảnh bởi một viên đạn pháo.

Đá vụn không ngừng văng ra, bay lên tung tóe khắp bốn phía.

Từng lớp khói bụi lập tức cuồn cuộn bay lên theo cú nổ của đạn pháo.

Còn viên đạn pháo đó thì đã rơi xuống và lập tức tạo ra một cái hố sâu đến mấy thước trên mặt đất.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

Rất nhiều binh sĩ nhà họ Đặng đã bị sự chấn động của cú nổ làm cho ngã lăn ra, họ bò trên mặt đất, không dám ngẩng đầu dậy.

Ông cụ họ Đặng và người nhà họ Đặng thì lại càng kinh ngạc hơn, chỉ biết há hốc mồm, ngây ra như một tên ngốc.

Không ai có thể ngờ được Diệp Thiên Long lại nói khai pháo là khai pháo thật.

Cấp dưới của Diệp Thiên Long vẫn rất biết chừng mực, họ không hề nhắm thẳng vào đám đông mà khai pháo.

Nếu không thì, chỉ cần nổ một quả đạn pháo thì ông cụ họ Đặng nhất định sẽ bị nổ cho banh xác.

“Má! Cái ông cha vợ này…”

“Cái ông cha vợ này của anh Phong được đấy!”

“Cuộc đời của Long Tuấn Hạo tôi chưa từng phục ai, anh Phong tính là một người, bây giờ lại có thêm một người nữa.”

Long Tuấn Hạo xoa lòng bàn tay rồi nói với giọng cảm thán vô cùng.

“Đúng thật là rất cừ!”

Liễu Tông Trạch vừa đưa tay vò đầu Long Tuấn Hạo vừa nuốt nước bọt và kinh ngạc nói.

“Cút đi! Cừ thì cậu vò đầu tôi làm gì hả? Đầu tôi cũng đâu có cừ đâu!” Long Tuấn Hạo bực bội đẩy Liễu Tông Trạch ra rồi lại nhìn vào bên trong.

Sau hai phát pháo, khung cảnh trở nên im lặng đầy vẻ chết chóc.

Bất cứ ai cũng không thể nào ngờ đến Diệp Thiên Long lại nói làm là làm, vốn dĩ không hề có chút do dự nào.

“Ông! Ông! Diệp Thiên Long, ông thật là to gan!”

Ông cụ họ Đặng tức đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta đưa tay ra chỉ vào Diệp Thiên Long và hét lớn lên.

“Đừng có lải nhải với tôi, Diệp Thiên Long tôi đây chinh chiến hơn mười năm, giết giặc xâm lăng cũng trên cả ngàn vạn người, lập nên chiến công lẫm liệt.”

“Tôi cũng muốn hỏi bên trên thử, tôi ở bên ngoài giết giặc bảo vệ tổ quốc mà lại có người đối xử với con gái của tôi như thế, xem thử họ sẽ có thái độ gì!”

“Rốt cuộc ông có giao người ra hay không?”

Diệp Thiên Long tiến về trước một bước, khí thế trên người lập tức bộc phát ra.

Lúc này mặc dù ông ta không mặc chiến phục thêu mãng xà nhưng trên người của ông ta vẫn toát lên vẻ khí thế.

Dù sao thì ông ta cũng đã chinh chiến mười năm, giết vô số giặc ngoại xâm, khí thế sát phạt vô tận đó không ngừng lớp lớp toát ra từ bên trong.

Mười năm chinh chiến đằng đẵng, sao có thể theo thời gian mà biến mất như gió thoảng mây bay?

Biết bao nhiêu người phải hi sinh để có được một chiến công.

Con đường mà ông ta đi là con đường trải đầy máu tươi của quân xâm lược.

Quân hàm ba sao của ông ta cũng là phải dùng vô số thi hài để đổi lấy.

Quan trọng hơn cả là…

Lúc này Diệp Thiên Long không chỉ là một tướng quân hàm ba sao.

Mà ông ta còn là một người cha rất bình thường và còn là cha vợ của Cao Phong đang ở đằng xa kia.