Rể Quý Rể Hiền

Chương 3152



Chương 3152

Nhìn dáng vẻ lúc này của anh ta, hai tay hai chân bị chém đứt hết, thoạt nhìn qua trần trụi giống như một con cóc không chân.

Rất nhiều người, đều không đành lòng tiếp tục nhìn tiếp.

Dáng vẻ của thanh niên áo đen này thật sự thê thảm đến cùng cực.

Nhưng mà nghĩ lại anh ta tự nhiên xuống tay với một phụ nữ mang thai thì lại không có mấy người muốn thương hại anh ta nữa.

“Nói, mày cũng không có nhân tính, còn sống trên thế giới này làm gì?”

“Ừm?”

Cao Phong lại càng không có một chút thương hại nào, vừa dứt lời, Cao Phong lại tức giận chém một đao.

“Không còn tay tao chém chân, không còn chân tao chặt đùi mày!”

“Không còn đùi, tao chặt đầu mày!”

Cao Phong giống như điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, không ngừng khoá chặt lấy thanh niên áo đen.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết của thanh niên áo đen càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.

Cho đến cuối cùng, đã hoàn toàn biến mất không nghe thấy nữa.

Nhưng anh ta không hề hôn mê.

Lồng ngực còn đang phập phồng liên tục, thân thể cũng không ngừng co giật.

Chỉ là anh ta đã bị cứa rách cổ họng, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không thể phát ra được nữa.

“Phụt xoẹt!”

“Phụt xoẹt!”

Máu tươi văng khắp nơi, Cao Phong giống như điên cuồng, không ngừng vung thanh đao lớn.

Cho dù chém vào bất cứ người nào cũng giống như đao cắt bơ trong nháy mắt, chém xuống rất thuận lợi.

Mọi người xung quanh nhìn thấy một cảnh như vậy đều kích động, vô cùng sợ hãi.

Mà những người của nhà họ Đặng, lúc này lại sợ hãi nhất.

Cao Phong tàn nhẫn với thanh niên áo đen này như vậy, đám người nhà họ Đặng bọn họ làm kẻ đứng đầu, kết cục sẽ tốt đến đâu chứ?

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”

“Anh ta chính là quỷ dữ, là ác ma, là ma quỷ…”

“Cầu xin tha thứ, chúng ta cầu xin tha thứ có tác dụng không?”

Một đám người nhà họ Đặng run rẩy đến mức hàm răng không ngừng va vào nhau, cả người lẩy bẩy.

Còn có hai người trung niên quỳ trên mặt đất, sợ đến mức đi tiểu ra quần tại chỗ.

Chất lỏng chảy tong tong trong nháy mắt làm ướt quần, sau đó theo chân quần, chảy trên mặt đất.

Đường đường là con cháu của một trong ba gia tộc lớn quyền lực nhất kinh thành, mà lúc này lại sợ Cao Phong đến mức tiểu cả ra quần.

Cho dù hôm nay Cao Phong không giết bọn họ, từ nay về sau, nhà họ Đặng ở kinh thành, cũng khó có thể ngẩng đầu lên được.

“Có thoải mái không?”

“Các người nhớ kỹ, tôi bảo các người đều phải nhớ kỹ đến tận kiếp sau.”

“Thấy Cao Phong tôi thì các người phải quỳ xuống mà đi đường vòng.”

Cao Phong vừa chậm rãi nói, vừa cầm thanh đao trong tay, chậm rãi hạ xuống, nhắm vào động mạch lớn trên cổ thanh niên áo đen.

Thanh niên áo đen vốn đã gần hôn mê, giờ phút này cảm thụ được lưỡi đao trên cổ lạnh như băng, lại đột nhiên trợn to hai mắt.

Bản năng sống sót khiến anh ta mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy cầu xin nhìn Cao Phong.

“Ầm ầm!”

Cao Phong chậm rãi kéo chuôi đao, lưỡi đao cũng chậm rãi cứa theo cổ thanh niên.

Một giây sau, bàn tay Cao Phong đè xuống, lưỡi đao đột nhiên đè xuống, sau đó kéo ngang qua động mạch lớn trên cổ thanh niên áo đen.

“Phụt xoẹt!”

Một tiếng đao đâm thủng da thịt, trong nháy mắt vang lên.

Chỉ nhìn thấy cổ thanh niên đột nhiên bị kéo ra một vết thương, vết máu theo đó tăng vọt ra.