Rể Quý Rể Hiền

Chương 3156



Chương 3156

Người nhà họ Đặng kinh hồn bạt vía, những người khác cũng sợ đến mức trái tim như nhảy lên tận cuống họng.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi…”

Lúc này, sự kiêu ngạo của ông cụ nhà họ Đặng đã lập tức biến mất, ông ta bắt đầu cầu xin theo bản năng.

Nhưng Cao Phong lại chẳng thèm quan tâm đến lời cầu xin đó, càng không có một chút thương hại nào cả.

“Đám chó nhà họ Đặng, chết đi!”

Cao Phong hét lên một tiếng, hai cánh tay bất thình lình dùng lực, thanh đao cũng theo lực của tay mà hạ xuống một cách mạnh mẽ.

“Đao hạ lưu nhân!”

Đúng lúc này, từ xa truyền đến một tiếng hét cực lớn.

Nghe thấy âm thanh ở ngoài xa, rất nhiều người đều đột nhiên quay đầu lại nhìn theo bản năng.

Nhưng Cao Phong lại chẳng thèm ngoái đầu lại, mà ngược lại anh trực tiếp giữ chặt cán đao, chuẩn bị chém đứt cánh tay phải của ông cụ nhà họ Đặng.

“Bịch!”

Đột nhiên, dưới chân Cao Phong khoảng năm thước, một đống đá vụn đột nhiên bắn lên tung tóe.

Vụn đá rơi vãi, một lỗ đạn đen ngòm cũng xuất hiện.

Cao Phong liếc mắt nhìn nhưng không quan tâm, thanh đao trong tay vẫn tiếp tục chém xuống.

Dù ai đã tới đều không thể ngăn cản được anh.

“Bịch! Keng!”

Trên bề mặt lưỡi đao đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh.

Còn lòng bàn tay của Cao Phong trở nên tê dại, thanh đao suýt chút nữa đã rơi ra khỏi tay.

Mặc dù đao chưa rời tay nhưng vẫn lệch đi phương hướng, muốn tiếp tục chém ông cụ nhà họ Đặng đã là điều không thể.

“Bịch!”

Cao Phong hít một hơi thật sâu, lại giơ đao lên chém thẳng vào cổ ông ta.

Anh có thể nghĩ ra, hẳn là con át chủ bài của nhà họ Đặng đã tới.

Vì thế, anh càng phải trực tiếp giết chết ông cụ nhà họ Đặng rồi mới nói tiếp.

“Bịch! Keng!”

Một viên đạn khác lại tức khắc bay đến, đập thẳng vào lưỡi đao một cách vô cùng chuẩn xác.

“Leng keng!”

Lần này, Cao Phong không đỡ được nữa, thanh đao liền trượt khỏi tay.

Không đợi anh cúi xuống nhặt nó lên, một chấm hồng ngoại nhỏ xíu đã ngắm thẳng lên ngực anh.

Ý nghĩ của hành động này đã hiển hiện rõ, không cần nói cũng hiểu.

Cao Phong khẽ cau mày, chậm rãi xoay người sang một bên, nhìn về phía sau đám đông.

Hiện trường thay đổi đột ngột cũng khiến rất nhiều người bàng hoàng.

“Ai đến vậy?” Sắc mặt Diệp Thiên Long hiện lên vẻ âm trầm.

“Tướng Long, tôi đang nhìn.” Trọng Dương Bình lập tức lấy ra một chiếc ống nhòm thu nhỏ, nhìn về phía sau.

Nhìn qua ống kính, có bảy tám chiếc xe đều được lắp máy chụp ảnh chuyên dụng cho quân khu, những chiếc xe đó đã lái đến phía sau đám đông.

Nhìn kích cỡ xe và biển số trên những chiếc xe đó, Trọng Dương Bình liền trở nên im lặng.

“Tướng Long, là trấn thủ cấp cao của các chiến khu khác nhau…” Trọng Dương Bình nói một cách nghiêm nghị.

“Cái gì cơ?”

Diệp Thiên Long nghe thấy thế thì sửng sốt, không khỏi nhíu mày lại.

Sau đó, ông ta cũng quay đầu lại nhìn về phía Cao Phong.

Nhà họ Đặng hèn mọn còn có thể quen biết những người này sao?

“Cao Phong, trở về trước đi.” Diệp Thiên Long hô lên một tiếng.

“Không.” Mặc dù Cao Phong không nâng đao lên chém nữa, nhưng anh vẫn không muốn lùi bước.

“Anh Phong, có thả người ở sau đi không?”

“Nếu không thả, chúng ta cứ thẳng tay giết bọn họ!”

Long Tuấn Hạo hét lên một tiếng từ đằng xa, trưng cầu ý kiến của Cao Phong.