Rể Quý Rể Hiền

Chương 3173



Chương 3173

Cao Phong bước lên một bước, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi lại một câu.

Nếu mỗi một hành động của nhà họ Đặng đều liên lụy nhiều người như vậy thì cứ để tất cả bọn họ cùng chịu trừng phạt đi.

Tội ác tày trời của bọn họ cho dù có phải chết trăm nghìn lần cũng không đủ đền.

Lúc này, thù hận của Cao Phong đối với nhà họ Đặng không còn chỉ vì một mình Kim Tuyết Mai nữa, mà còn là vì những mất mát, hy sinh của vô số người.

Món nợ này tất cả đều phải tính lên đầu nhà họ Đặng.

“Vì sao chứ?”

Cao Phong bước lên từng bước, gầm lên đầy giận dữ.

“Phịch!”

Lần này ông cụ Đặng là người cúi người đầu tiên, ông ta trực tiếp quỳ hai gối xuống đất.

“Cậu Phong, cậu Phong…”

Ông cụ Đặng quỳ rạp xuống, nửa người trên gần như nằm sấp trên đất, miệng thì liên tục lẩm bẩm cầu xin, Cao Phong vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như cũ, thờ ơ nói: “Lấy dao đến đây.”

“Anh Phong, đón lấy.”

Lập tức Long Tuấn Hạo lấy ra một con dao ném về phía Cao Phong.

“Bụp!”

Cao Phong dùng một tay đón lấy nắm chặt chuôi đao, sau đó bước vài bước rồi trực tiếp buông tay để con dao rơi thẳng xuống nền đất, tùy ý để nó ma sát với mặt đất vang lên âm thanh ken két chói tai.

Tiếng lưỡi dao cọ xát trên nền xi măng rơi vào tai đám người nhà họ Đặng giống như tiếng chuông báo tử từ thần chết.

“Leng keng!”

“Leng keng!”

Nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần của Cao Phong, tất cả những người còn lại của nhà họ Đặng đều đồng loạt quỳ xuống, ngay cả suy nghĩ chạy trốn cũng không dám.

Trước khí thế áp bách của Cao Phong, hai chân của bọn giống sắp như nhũn ra không còn chút sức lực nào để phản kháng. Hơn nữa mấy chục nghìn người bên phía Cao Phong đều có mặt ở đây, mà nhà họ Đặng đã hết hy vọng chỉ còn lại trên dưới hai trăm hộ vệ và người làm. Chưa kể sắc mặt cả đám hộ vệ đều trắng bệch, căn bản chẳng dám nhúc nhích chứ nói gì đến bảo vệ người nhà họ Đặng.

Kinh hồn bạt vía, sợ hãi không thôi.

“Cạch!”

Cao Phong thong thả đi đến trước mặt ông cụ Đặng, từ từ cúi người nhặt con dao dưới đất lên.

“Cậu Phong, tôi sai rồi, tôi không nên bắt vợ của cậu, tôi thật sự biết sai rồi…”

“Cậu Phong, xin cậu tha cho nhà họ Đặng chúng tôi một lần đi, từ nay về sau nhà họ Đặng ở thủ đô sẵn sàng đi theo cậu Phong, cho dù phải bất chấp dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ không chối từ.”

Ông cụ Đặng vừa cúi người sát xuống mặt đất vừa không ngừng cầu xin.

Dáng vẻ chật vật lúc này của ông ta đúng là cách biệt một trời một vực với dáng vẻ kiêu ngạo, độc đoán khi trước, giống như hoàn toàn biến thành một người khác vậy.

“Đã làm người thì đừng giống như quả trứng, quả trứng rất dễ bị người ta lột trần đấy.”

Long Tuấn Hạo nhếch khóe môi, khoanh hai tay trước ngực lạnh lùng chứng kiến mọi chuyện.

“Quỳ xuống.”

“Xin lỗi, sám hối.”

Cao Phong khẽ vuốt ve con dao trong tay, thốt ra sáu chữ.

“Chúng tôi sám hối chúng tôi sám hối…”

“Cậu Phong, cô Kim Tuyết Mai, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi không nên làm như vậy…”

“Chúng tôi có chết trăm ngàn lần cũng không đền hết tội, chúng tôi thật sự đã biết sai rồi, xin hai người hãy tha thứ cho chúng tôi đi.”

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ người nhà họ Đặng đều làm theo ông cụ Đặng cúi đầu xin lỗi, không ngừng cầu xin.

Thậm chí có một người đàn ông trung niên vừa liên tục dập đầu vừa ăn năn nhận lỗi.

“Bịch bịch!”

Cái trán đập mạnh trên nền xi măng tạo ra âm thanh vang dội vô cùng đau đớn, những người khác nhìn thấy cảnh này cũng nhao nhao làm theo.