Rể Quý Rể Hiền

Chương 3196



Chương 3196

“Sữa bột phải tốn tiền, quần áo, đồ chơi, cái gì cũng phải tốn tiền. Lớn lên thì phải đi học, học xong thì phải lấy vợ sinh con, đây đều là tiền cả đấy.”

“Hai đứa bé, áp lực của tôi càng lớn hơn nữa.”

Cao Phong cố ý ra vẻ nhức đầu che trán, điên cuồng than khóc kể nghèo với Lý Khải Kiệt.

“Được rồi được rồi, khi nào trở về tôi sẽ bảo kế toán chuyển tiền lại cho cậu.” Lý Khải Kiệt quả thật không chịu nổi màn trình diễn của Cao Phong nữa, vội vàng giơ tay đầu hàng nói.

“Ông Khải Kiệt thật trượng nghĩa mà.”

Lúc này, Cao Phong mới thả tay xuống, hai tay nắm lấy bàn tay Lý Khải Kiệt, trong ánh mắt tràn ngập cảm động.

Lý Khải Kiệt dở khóc dở cười, hận không thể tự tát mình hai bạt tai.

Sớm biết như vậy thì khi Cao Phong hỏi ông ta có thiếu tiền hay không, ông ta nên nói mình thiếu tiền mới đúng.

Lý Khải Kiệt ngồi một lúc nữa, sau đó mới tạm biệt rời đi trước.

Tập đoàn Hà Đô sắp phải mở thêm hai chi nhánh mới, đương nhiên cũng có rất nhiều chuyện cần phải làm.

Chân trước Lý Khải Kiệt vừa đi không bao lâu thì chân sau Diệp Thiên Long đã nghe được tin tức Cao Phong tỉnh lại, vội vàng dẫn người đến thăm.

Trong đầu Cao Phong thầm nghĩ, cũng may Liễu Tông Trạch đã bảo những người kia trở về trước.

Bằng không, nếu như biết được tin tức Cao Phong đã tỉnh lại thì e rằng cổng bệnh viện sẽ bị đạp nát mất.

“Gia chủ nhà họ Diệp, mau ngồi đi.”

Nhìn thấy hai người bước vào, Cao Phong vội bảo hai người họ ngồi xuống.

“Còn gọi gia chủ nhà họ Diệp nữa sao? Cậu nhóc cậu bị đánh ngốc rồi à?”

Diệp Thiên Long xụ mặt, nghiêm túc mắng.

“Chuyện này… chẳng phải Tuyết Mai không chịu nhận ông sao?” Cao Phong gãi đầu nói.

Nghe thấy Cao Phong nói vậy, gương mặt Diệp Thiên Long lập tức tan thành mây khói.

“Haizz!”

Diệp Thiên Long thở dài một tiếng, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, ngồi xuống ghế giữ yên lặng.

“Sao vậy?” Cao Phong có chút nghi ngờ.

“Khụ khụ…” Trọng Dương Bình ho khan hai tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: “Cô Tuyết Mai không quan tâm đến ông ấy…”

Tối hôm qua, Diệp Thiên Long muốn một mình nói chuyện với Kim Tuyết Mai.

Thế nhưng Kim Tuyết Mai không hề muốn nói chuyện với ông ta, chỉ đáp lại một câu rằng có chuyện gì thì chờ Cao Phong tỉnh lại rồi nói sau.

Thậm chí, Diệp Thiên Long bảo Kim Tuyết Mai đi làm kiểm tra một chút nhưng cô cũng chỉ thờ ơ không phản ứng.

Trước khi Cao Phong tỉnh lại, cô không đi đâu cả, cũng không làm gì cả, vẫn luôn canh giữ bên cạnh Cao Phong.

Vì thế, bây giờ Diệp Thiên Long cũng không biết phải làm sao.

Trong lòng vô cùng thấp thỏm bất an, lại kèm theo vô số áy náy.

“Tôi cảm thấy hình như Tuyết Mai đang giận tôi.”

“Dù sao thì hai mươi năm trước, tôi cũng không bảo vệ tốt cho hai mẹ con họ.”

“Hai mươi năm sau, nhà họ Đặng lại bắt con bé đến thủ đô ngay dưới mí mắt của tôi. Tôi cảm thấy bản thân mình rất vô dụng.”

Diệp Thiên Long vô cùng tự trách, không nhịn được thở dài một hơi.

“Ông không cần phải tự trách quá mức như vậy, ngày hôm đó chúng ta đều ở trong phòng của ông cụ cùng nhau chờ đợi mà, đâu có nắm được hết mọi tin tức bên ngoài.”

“Cho dù bên ngoài muốn truyền tin thì chúng ta cũng không nhận tin được.” Trọng Dương Bình nhẹ giọng an ủi một câu.

Diệp Thiên Long khoát tay nói: “Cho dù là nguyên nhân gì đi nữa thì cũng chỉ là mượn cớ mà thôi, không cần phải nói nhiều nữa.”

“Tuyết Mai không phải là người không hiểu chuyện, chờ đến khi cô ấy nghỉ ngơi khỏe lại thì tôi sẽ nói chuyện với cô ấy thử xem.” Cao Phong do dự một lúc vẫn nói.

Diệp Thiên Long lập tức trợn to hai mắt, kích động nói: “Được được, cậu nhất định phải nói tốt giúp tôi vài câu trước mặt Tuyết Mai đấy.”

Lúc này, Diệp Thiên Long giống như đã bắt lấy được một cọng rơm cứu mạng vậy, ánh mắt nhìn về phía Cao Phong tràn đầy vẻ cầu khẩn.