Rể Quý Rể Hiền

Chương 3219



Chương 3219

Người phụ nữ của Cao Phong, cần ai thương hại?

Người nhà họ Diệp cầu xin vợ tôi trở lại, chúng tôi còn phải cân nhắc mới đúng?

“Cao Phong, cậu đừng kích động, tôi không phải có ý đó, chúng ta ngồi xuống trước.”

Ông cụ Diệp mặt đỏ lên, lúc này gọi mọi người ngồi xuống.

Lúc này, Diệp Thiên Long cùng Kim Tuyết Mai, đều giữ yên lặng không nói thêm gì nữa.

Có Cao Phong mở miệng, hoàn toàn không cần bọn họ nói thêm nữa, là có thể giải quyết êm đẹp.

Nhờ một câu của Cao Phong, bằng bọn họ nói trăm câu ngàn chữ!

“Ngồi nào, đừng nóng.”

“Ông mới vừa nói, chuyện của vợ con tôi, tôi không thể can thiệp?”

Hai tay Cao Phong dửng dưng sau lưng, hỏi lần nữa.

Một câu nói, trực tiếp làm cho ông cụ Diệp yên lặng.

“Hửm?” Cao Phong khẽ cau mày.

“Có thể can thiệp, tại sao lại không thể can thiệp chứ…”

“Ngồi, ngồi xuống trước, ngồi xuống chúng ta nói chuyện với nhau…”

Ông cụ Diệp tằng hắng một che giấu lúng túng, sau đó lần nữa gọi đám người Cao Phong ngồi xuống.

Biểu hiện lần này, khiến cho Diệp Thiên Long cùng Kim Tuyết Mai, đều cảm khái không thôi.

Cái này thật đúng là, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

Ông cụ Diệp ở trước mặt bọn họ vô cùng cường thế bá đạo, nhưng ở trước mặt Cao Phong, cuối cùng vẫn không dám lỗ mãng quá mức.

Nói thế nào đi nữa, thần phục nhà họ Cao, cũng là ông cụ Diệp chính miệng nói ra.

Trừ phi ông già muốn lật lọng.

Trừ phi ông già muốn chọc cho Cao Phong giận dữ.

Hơn nữa Diệp Thiên Long luôn cảm thấy, ông cụ Diệp có thể biết một vài chuyện mà ngay cả ông cũng không biết.

Bằng không, thái độ của ông già sẽ không thay đổi như thế.

Cao Phong hơi trầm ngâm, sau đó đỡ Kim Tuyết Mai, chậm rãi ngồi xuống.

Mà Diệp Thiên Long, cũng ngồi ở bên cạnh.

“Nào, uống trà.”

Ông cụ Diệp lần nữa ngồi xuống, rót cho Cao Phong cùng Diệp Thiên Long mỗi người một ly trà.

Sau đó, lại rót một ly trà xanh cho Kim Tuyết Mai.

“Cao Phong, thật ra thì ý tôi là, Tuyết Mai nếu là trở về nhà họ Diệp.”

“Chỉ đổi họ thành Diệp, mới có thể thật sự trở thành người nhà họ Diệp, như vậy người ngoài cũng sẽ chấp nhận.”

“Như vậy đối với Tuyết Mai cũng tốt, người ngoài nếu muốn đụng tới con bé, cũng phải cân nhắc đến nhà họ Diệp.”

Ông cụ Diệp sắp xếp lời nói một chút, sau đó nhẹ giọng nói.

Thái độ, vô cùng hòa nhã.

“Cho dù cô ấy mang họ Kim thì ở trong quốc gia này, người nào muốn động đến cô ấy cũng phải cân nhắc Cao Phong tôi một chút.”

“Cho nên nếu như ông cụ Diệp chỉ là vì an nguy của Tuyết Mai, vậy chuyện này cũng không cần nhắc lại nữa.”

Cao Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, nâng chung trà lên ly uống một hớp.

Cửa vào thoang thoảng, hậu vị đậm đà không tiêu tan, trà ngon!

“Nhưng mà tôi cảm thấy…” Ông cụ Diệp còn muốn nói điều gì, nhưng bị một tay Cao Phong kiên quyết cắt đứt.

“Tôi không cần người khác cảm thấy, tôi chỉ cần tôi cảm thấy.”

“Tôi cảm thấy, ý tưởng của Tuyết Mai, phải được tôn trọng.”

“Nếu cô không muốn thay đổi họ thì không cần đổi, nếu cô không muốn sống ở nhà họ Diệp thì cũng không cần phải sống ở đây.”

Cao Phong nói một lời chắc chắn, không có nửa ý thương lượng.

Kim Tuyết Mai bình tĩnh nhìn Cao Phong, đôi mắt đẹp tràn đầy cảm động.

Cho dù cô bây giờ đã là cháu gái lớn nhà họ Diệp, nhưng Cao Phong vẫn chắn trước mặt cô vượt mọi chông gai, vì cô ngăn trở hết thảy mưa gió.