Rể Quý Rể Hiền

Chương 3225



Chương 3225

Ông cụ Diệp khoát tay nói: “Đây chỉ là Vũ Siêu chưa dùng hết thực lực của mình thôi.”

“Nếu không thì chúng ta đánh cược một lần đi?” Lúc này, Diệp Thiên Long nói.

“Đánh cược như thế nào?” Nhắc đến đánh cược, ông cụ Diệp lại khá hứng thú.

Diệp Thiên Long giống như đã nghĩ xong từ lâu vậy, lập tức lên tiếng nói: “Nếu như Cao Phong thắng thì sau này chức vụ gia chủ sẽ do Tuyết Mai đảm nhiệm.”

“Cái gì?”

Ông cụ Diệp hơi sửng sốt một chút.

Từ trên xuống dưới của nhà họ Diệp đều ở cùng với nhau, đàn ông thì cũng tầm khoảng ba mươi người.

Làm sao có thể đến phiên một cô gái trở thành gia chủ chứ?

Hơn nữa, Kim Tuyết Mai này lại là người đã gả ra ngoài.

Về công về tư, chuyện này không thích hợp.

“Nếu như không dám đánh cược thì thôi vậy.” Diệp Thiên Long biết rõ tính cách của ông cụ Diệp nên nhàn nhạt nói.

“Hừ!” Ông cụ Diệp vô cùng tức giận, cười nói: “Cha không dám sao? Anh nói xem, nếu như Cao Phong thua thì làm sao đây?”

“Nếu như Cao Phong thua thì con sẽ tự mình thương lượng với cậu ấy một chút về chuyện đổi họ của Tuyết Mai lại thành họ Diệp.” Lúc này, Diệp Thiên Long nghiêm túc nói.

Kim Tuyết Mai nghe vậy vô cùng sửng sốt, tại sao mình nằm không cũng trúng đạn chứ?

Nhưng mà còn chưa kịp chờ đợi Kim Tuyết Mai lên tiếng thì ông cụ Diệp đã trực tiếp khoát tay nói: “Đồng ý.”

“… Cha, cha…”

Kim Tuyết Mai kéo tay Diệp Thiên Long, tỏ vẻ không hiểu.

“Không sao đâu, chúng ta phải tin tưởng Cao Phong chứ.”

Diệp Thiên Long vừa nói vừa nháy mắt với Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai hơi mờ mịt, nhưng cũng giữ yên lặng.

Diệp Thiên Long khẽ nở nụ cười, con nói là sẽ thương lượng lại với Cao Phong một chút chứ không nói nhất định sẽ khiến Cao Phong đồng ý.

Cuộc đánh cược này, tuyệt đối không lỗ.

“Ầm!”

Trong sân, Cao Phong và Vũ Siêu vẫn còn đang đánh nhau không ngừng.

Hai người so chiêu, mặt đối mặt, khó phân thắng bại.

Tốc độ cực kỳ nhanh không nói, mỗi một lần ra tay đều cực kỳ kinh khủng.

Ban đầu ông cụ Diệp vẫn còn rất tự tin, thế nhưng cuối cùng đã thay đổi sắc mặt.

Sự khinh thường đối với Cao Phong khi nãy cũng chậm rãi thu lại, thay vào đó là vẻ mặt tràn ngập lo lắng.

Lúc này, Vũ Siêu và Cao Phong không chỉ so vài ba chiêu, sợ rằng đã so đến mười chiêu rồi nhưng Cao Phong vẫn không hề ảnh hưởng.

Vốn dĩ ông cụ Diệp còn nghĩ Vũ Siêu chắc chắn sẽ dễ dàng đùa bỡn Cao Phong, đánh bại anh chỉ trong ba chiêu.

Thế nhưng vào lúc này, ông ta cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi.

“Thật sảng khoái, đã lâu chưa từng đánh đã tay như thế.”

“Phán đoán của tôi quả nhiên không sai mà.”

Vũ Siêu càng đánh càng hăng, lúc này mới khẽ cười một tiếng.

“Ông phán đoán cái gì?” Cao Phong hỏi một câu, đột nhiên cánh tay phải cong lên quất mạnh vào gương mặt của Vũ Siêu.

“Đương nhiên là phán đoán về lực chiến của cậu rồi.”

“Chờ đến khi đánh xong, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Vũ Siêu nghiêng người né tránh, trả lời một tiếng, sau đó cũng trở tay đánh ra một chưởng về phía eo của Cao Phong.

Cơ thể Cao Phong linh hoạt né tránh, ngay sau đó đưa chân đạp một cước.

“Ầm!”

Vũ Siêu đưa chân đón đỡ, bàn chân hai người va chạm vào nhau.

“Tiếp đi!”

Đột nhiên Cao Phong lại nhanh chóng tiến lên, cơ thể nhảy lên giống như nòng súng đại bác bắn ra ầm ầm vậy.