Rể Quý Rể Hiền

Chương 3227



Chương 3227

Đùi phải căng ra như một cây dùi điện nện xuống Vũ Siêu ở đối diện.

“A!”

Vũ Siêu thầm hít một ngụm khí lạnh, nhanh nhạy né tránh.

Nói thì chậm nhưng diễn biến lại nhanh, Vũ Siêu vừa mới nghiêng đầu né tránh thì đùi phải của Cao Phong cũng đã nện xuống phía đối diện.

“Ầm!”

Vị trí cổ chân đập mạnh vào bả vai trái của Vũ Siêu.

Vũ Siêu chỉ cảm thấy nơi bả vai trái của mình truyền đến một cơn đau nhức khiến ông ta không thể nào chống cự được.

“Chịu thua đi.”

Cao Phong quát lên một tiếng, cơ thể hạ xuống cực hạn, mang theo áp lực to lớn.

“Phịch!”

Vũ Siêu cắn răng chống cự, thế nhưng căn bản không chống nổi, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.

Lúc này, dưới chân Cao Phong vẫn đè xuống nơi bả vai Vũ Siêu như cũ.

Còn Vũ Siêu lại quỳ một chân trên đất, trợn to hai mắt tỏ vẻ khó tin nhìn Cao Phong.

“Cái gì?”

Ông cụ Diệp đột ngột bật dậy khỏi ghế ngồi, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Kết quả của cuộc chiến đấu giữa Vũ Siêu và Cao Phong khiến ai cũng không ngờ.

Ông cụ Diệp càng không dám tin tưởng, bởi vì ông ta biết rõ thực lực của Vũ Siêu mạnh mẽ đến dường nào.

Nhưng mà Vũ Siêu tài giỏi hơn biết bao nhiêu cao thủ như vậy lại bị Cao Phong đánh bại sao?

Chuyện này thật sự khiến người khác vô cùng kinh hãi.

“Ha ha, con rể của cha đúng là giỏi mà!”

Diệp Thiên Long sờ càm cười ha ha, trên mặt đều tràn đầy vui vẻ yên tâm.

Kim Tuyết Mai đúng gật gật đầu nói: “Từ trước đến nay anh ấy chưa từng khiến người bên cạnh thất vọng.”

“Có lẽ sẽ có lúc hơi khó khăn vất vả nhưng anh ấy đều có thể vượt hết mọi chướng ngại, khiến người khác nhận được một kết quả hài lòng.”

Nghe thấy Diệp Thiên Long và Kim Tuyết Mai nói như vậy, trong lòng ông cụ Diệp lại càng khó chịu hơn.

Vũ Siêu là chỗ dựa lớn nhất của ông ta.

Địa vị của ông ta ở nhà cao như vậy, đứng trên tất cả mọi người thì ngoại trừ bối phận ra, đương nhiên cũng có liên quan đến Vũ Siêu.

Lực chiến của Vũ Siêu, cho dù phóng mắt ra toàn bộ thủ đô, e rằng cũng khó tìm địch thủ.

Ít nhất trong một số cao thủ bậc trung ở thủ đô thì thực lực của Vũ Siêu là mạnh nhất.

Vì thế trên dưới nhà họ Diệp đều không dám làm càn trước mặt ông cụ Diệp.

Mà lúc này, chỗ dựa lớn nhất của ông cụ Diệp đã quỳ một chân xuống trước mặt Cao Phong.

Làm sao ông cụ Diệp có thể nhẫn nhịn chuyện này được chứ?

“Vũ Siêu, lấy ra tất cả thực lực của ông đi!”

Ông cụ Diệp tức giận hét lớn, trong lòng cực kỳ không cam tâm.

Cả đời ông ta đều tranh giành háo thắng, cũng rất thích đánh cờ cùng người khác.

Về phương diện khác thì bại dưới tay Cao Phong cũng được đi, thế nhưng về thực lực chiến đấu này, nếu thua ông ta sẽ không cam lòng.

Dù sao cũng phải áp chế Cao Phong xuống chứ?

“Lão gia chủ, chiến binh tranh tài cũng có quy củ.”

“Hiện tại tôi đã thua rồi…”

Lúc này, Vũ Siêu vẫn giữ trạng thái quỳ một chân trên đất như cũ, nghe ông ta nói vậy thì không nhịn được lắc đầu than nhẹ.

Nếu như nói tới không cam lòng, thật ra ông ta cũng vậy.

Vừa rồi ông ta bị Cao Phong đánh trở tay không kịp nên đã trúng hai chiêu của Cao Phong, bị thương nặng.

Thế nhưng thất bại chính là thất bại, còn quá trình không ai quan tâm cả.

Tất cả mọi người cũng chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng mà thôi.

Cao Phong nghe thấy đoạn đối thoại của Vũ Siêu và ông cụ Diệp thì chậm rãi thu chân lại, sau đó lui về sau mấy bước.