Rể Quý Rể Hiền

Chương 3304



Chương 3304

Ông Trần nói vô cùng nhẹ nhàng, cứ như đánh chết Cao Phong đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.

“Vâng.”

Người trung niên gật đầu, nhận lệnh xong thì rời đi.

Đêm dần khuya…

Màn đêm hôm nay còn đặc biệt đen kịt.

Nơi ánh đèn không chiếu đến, đưa tay ra mà không nhìn thấy năm ngón!

Lúc ban ngày, khi trời còn sáng sủa, mặt trời chói chang.

Tới tối, thời tiết thay đổi trong nháy mắt.

Vốn dĩ trên trời là trăng sáng sao thưa, ít nhiều thì vẫn có mấy ngôi sao.

Nhưng sau nửa đêm thì cả bầu trời tối trở nên u ám, không tìm thấy bất cứ ngôi sao nào nữa.

Cả bầu trời như bị một tấm vải đen bịt kín lại, che hết tất cả ánh sáng.

Đồng thời, không biết gió đêm thổi đến từng cơn từ hướng nào.

Lúc đầu chỉ là gió nhẹ, sau đó càng lúc càng lớn, tốc độ gió càng lúc càng cao.

Tiếng gió rít gào giống như gió Đông Bắc tạt mạnh vào mặt giữa mùa đông khắc nghiệt, mang đến cái lạnh thấu xương.

Chỉ trong một đêm, nhiệt độ giảm xuống ở mức năm độ C trên toàn bộ Việt Nam.

Gió cuốn mây tan, thay đổi thất thường…

Ngày hôm sau.

Cao Phong và Kim Tuyết Mai ngủ dậy từ sớm, sau khi rửa mặt mũi xong xuôi thì ngồi lên đội xe đã đợi từ lâu, đi về phía nhà họ Diệp.

Hôm nay, coi như ngày lại mặt của Kim Tuyết Mai.

Tân hôn mừng vui, ba ngày thì trở về nhà mẹ đẻ, đây là phong tục ở rất nhiều nơi.

Vốn dĩ người nhà họ Diệp bảo người tới đón nhưng Cao Phong không muốn quá phiền phức nên chủ động đưa Kim Tuyết Mai về nhà họ Diệp luôn.

Mà hôm nay nhà họ Diệp cũng rất náo nhiệt.

Diệp Thiên Long mở tiệc lần thứ hai, mời rất nhiều người đến.

Không vì gì cả, chỉ muốn náo nhiệt.

Hơn ba năm trước, hôn lễ của Cao Phong và Kim Tuyết Mai cực kỳ đơn giản, ông ta cũng hiểu được phần nào.

Vì vậy, bây giờ ông ta muốn dùng cách của mình cố gắng hết sức bù đắp cho Kim Tuyết Mai và Cao Phong.

Mới sáng sớm, nhà họ Diệp đã ầm ầm tiếng nói cười.

Long Tuấn Hạo và những người khác bị nhà họ Diệp xem như người nhà mình, bận rộn xếp ghế, bày bàn.

Còn Diệp Thiên Long thì nhân lúc đó nói chuyện với ông cụ Diệp.

“Cha phải giúp Cao Phong.”

Diệp Thiên Long trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Cha giúp thế nào?” Ông cụ Diệp hơi cau mày lại.

“Con không biết cha giúp thế nào. Nhất định cha phải giúp.” Diệp Thiên Long vô cùng cứng rắn.

Kim Tuyết Mai ép cha cô, Diệp Thiên Long cũng ép cha mình.

“Cha không giúp được.” Ông cụ Diệp hừ lạnh một tiếng.

“Không giúp được cũng phải giúp.” Diệp Thiên Long nói một cách vô cùng bình thản, thậm chí tỏ ra bất chấp đạo lý.

“Vô liêm sỉ!”

Ông cụ Diệp nổi giận, bỗng nhiên vỗ bàn mắng một câu.

“Trừ phi cha không quan tâm Tuyết Mai, không quan tâm đứa nhỏ trong bụng Tuyết Mai, đó là con cháu nhà họ Diệp chúng ta.”

Diệp Thiên Long không hề gấp gáp, nóng ruột chút nào, ngược lại vô cùng thản nhiên.

Một câu nói này trực tiếp khiến ông cụ Diệp không còn manh giáp.

“Anh là đồ vô liêm sỉ!”

Ông cụ Diệp im lặng gần nửa phút rồi oán giận mắng một tiếng rồi rút điện thoại di động ra.

Diệp Thiên Long không nói sai.