Rể Quý Rể Hiền

Chương 3313



Chương 3313

Thế mà ông cụ nhà họ Diệp làm như không nghe thấy gì, mắt híp lại, đi đến trước mặt Cao Phong.

Lúc này khí thế trên người ông cụ nhà họ Diệp tỏa ra ngùn ngụt.

Ánh mắt ban đầu vô cùng đục ngầu ấy lúc này lại hiện lên một tia sắc bén, khiến cho người khác phải cảm thấy kiêng dè.

“Cao Phong, anh đừng qua đây, đứng ở đó đừng động đậy.”

“Còn có Thiên Long, các người không cần quan tâm, lùi về phía sau.”

“Cả đời tôi kiêu ngạo, lạ được cho phép, nên cũng làm ra không ít điều sai trái.”

“Có những chuyện rõ ràng đã biết mình sai rồi, thế nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục sai, thật ra trong lòng cũng không khỏi cảm thấy áy náy.”

Nói đến đây, ông cụ nhà họ Diệp hơi dừng lại, khẽ thở dài một hơi.

Thật ra rất nhiều người của ông ta cũng thở dài theo.

Những lời này của ông ta đã nói hết về quá khứ, cũng là lần đầu tiên, ông ta nguyện ý thừa nhận những lỗi sai mà mình đã phạm phải.

“Nhưng… Thôi vậy, chuyện cũ không cần nhắc đến.”

“Nói chung, Cao Phong là cháu rể của tôi, hôm nay tôi nhất định sẽ giành được một ngày tự do cho cậu ấy.”

“Tôi sẽ cố hết sức, bảo vệ cậu ấy một ngày để có thể đứng vững lại.”

“Tất cả hậu quả, tôi sẽ chịu, dù sao đã bước vào quan tài rồi.”

Giọng điệu của ông cụ nhà họ Diệp rất kiên định, mỗi chữ đều dùng lực gằn xuống.

“Ba trăm người cùng vào quân ngũ ban đầu, lúc xuất ngũ chỉ còn mười bảy người.”

“Vốn dĩ tôi sống lâu hơn hai trăm tám mươi ba người ấy mấy năm, tôi tự cho là đủ rồi!”

Giọng nói của ông cụ nhà họ Diệp trầm xuống, mười mấy người đằng sau ông ta nhìn nhau, sau đó cũng bước lên trước, vô cùng kiên định ở đằng theo sau ông cụ nhà họ Diệp.

Bất luận như thế nào, ông cụ nhà họ Diệp và Diệp Thiên Long có thể gọi bọn họ đến, chứng tỏ hai người này đáng để tin tưởng.

Những người đàn ông ở trong đội phần lớn đều là người coi trọng tình cảm đồng đội.

Vì niềm tin này, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

“Các người thật sự muốn làm phản sao?”

Tướng Lâm quát một tiếng, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Cao Phong nhíu mày lại, muốn bước lên trước.

Thế nhưng một binh sĩ lại ngăn anh lại ở phía sau.

Thậm chí còn không cho Cao Phong nói gì.

Mọi người đều trong trạng thái che chắn cho Cao Phong.

Tướng Lâm vừa nói xong, không ai trả lời anh ta.

Thế nhưng ánh mắt của mọi người đều rất kiên định, thể hiện rõ ràng thái độ của mình.

“Các người cảm thấy cấp bậc của tôi chưa đủ nên không làm gì được các người sao?”

Tướng Lâm nói xong, mọi người vẫn không trả lời.

Thế nhưng nhất định trong lòng họ đang nghĩ như này.

Lâm Thừa Khải có giỏi thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là một tên tướng.

Mà bên bọn họ có sáu tướng, sao phải sợ Lâm Thừa Khải?

“Xem ra các người muốn tôi để ông Trần đến đây à?”

Tướng Lâm cười lạnh, hỏi mọi người.

Nghe đến đây, trong lòng mọi người đều giật mình thon thót, nhịp tim nhanh hơn rất nhiều.

Nếu như ông Trần thật sự đến đây, vậy thì đừng nói là sáu tướng, cho dù có là cả trăm vị tướng đi chăng nữa không có tác dụng gì hết!

Tổng tư lệnh và tướng đương nhiên không cùng cấp bậc rồi.

Cấp tổng tư lệnh cao nhất trong quân đội, đương nhiên không phải ai cũng có thể sánh được rồi.

Ông Trần phải cao hơn cả trăm người!

Quả nhiên, vừa nghe thấy tướng Lâm nói như vậy, ngay cả ông cụ nhà họ Diệp cũng dao động.

Nếu như đích thân ông Trần ra tay, tuyệt đối không có ai ngăn được, mà cũng không có ai dám cản.

Cản trở tổng tư lệnh của quân đội hành động chắc chắn sẽ bị giết tại chỗ.

Nhìn thấy mọi người đều im lặng cúi đầu, tướng Lâm lại cười lạnh.

“Ông Trần biết, nhà họ Diệp các người không trung thành.”