Rể Quý Rể Hiền

Chương 3317



Chương 3317

Nhưng đối phương lại là Lâm Thừa Khải tay cầm con dấu Tổng tư lệnh, bây giờ lời anh ta nói chính là lời ông Trần nói.

Ai có thể bắt tội anh ta được?

“Ông à, chút tủi nhục này, ông cứ chịu trước đi.”

“Một ngày không xa, tôi sẽ bắt anh ta tự mình xoay người nhặt lệnh bài lên, hai tay dâng lên cho ông.”

Biểu cảm của Cao Phong vẫn không thay đổi, nhưng giọng điệu thì vô cùng kiên định.

Diệp Thiên Long đột ngột trừng to mắt, nhìn Cao Phong hơn mười giây rồi mới chầm chậm gật đầu.

“Ha ha, có chút dũng khí.”

Lâm Thành Khang cười nhạt một tiếng, kéo cửa kính xe lên.

Chiếc xe bọn họ đi cũng chậm rãi khởi động, đuổi kịp con xe ở phía trước.

“Cao Phong!”

Kim Tuyết Mai giằng khỏi tay nữ giúp việc của nhà họ Diệp, chạy nhanh về phía trước.

“Cao Phong, anh nghe kỹ cho em, nhớ kỹ cho em!”

Kim Tuyết Mai một bên ra sức chạy, một bên nước mắt như mưa hô to.

“Một ngày anh không trở lại, em và con sẽ chờ anh một ngày.”

“Một năm anh không trở lại, em và con sẽ chờ anh một năm.”

“Nếu anh mãi vẫn không trở lại, mẹ con em, mẹ con em sẽ ở đây chờ anh…”

Kim Tuyết Mai ở sau lưng không ngừng hô to, Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai ở phía sau thông qua kính chiếu hậu, trong lòng khó chịu vô cùng.

Sau đó, xe đi đến một khúc cua, Kim Tuyết Mai mới hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Nếu anh mãi vẫn không trở lại, mẹ con em vẫn sẽ ở đâu chờ anh…

Những lời này quẩn quanh bên tai Cao Phong bên tai, khiến trái tim Cao Phong như bị bóp nghẹt.

“Phù!”

Cao Phong thở dài một hơi, ngả đầu dựa vào ghế, chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Sau một lát, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

“Sớm biết có hôm nay rồi sao vẫn cố làm?”

Lâm Thừa Khải ngồi ở ghế phụ lái hừ lạnh một tiếng, hờ hững nói.

Nghe xong câu nói ấy, Cao Phong chậm rãi mở to mắt, thản nhiên nói: “Tôi không hối hận! Nếu có lần sau, tôi vẫn sẽ làm như vậy.”

“Cậu!”

Lâm Thừa Khải đột ngột xoay người, nhìn chằm chằm Cao Phong hơn mười giây rồi mới quay đầu đi.

“Buồn cười thật, đáng giá lắm à?” Lâm Thừa Khải có chút bĩu môi.

“Vì cô ấy, tất cả đều đáng.” Cao Phong trả lời không chút do dự.

Lâm Thừa Khải chậm rãi vuốt một món đồ trong tay anh ta, thản nhiên nói: “Đơn giản cũng là bởi vì nhà họ Đặng ấy chẳng có ai lợi hại cả.”

“Cho nên mới bị cậu một tay chém chết mà thôi, nếu đổi lại là người khác thì cậu không có lá gan này đâu.”

Nghe Lâm Thừa Khải nói như vậy, Cao Phong chỉ cười lạnh một tiếng.

“Tôi mặc kệ bọn họ là ai, kẻ nào dám đụng đến cô ấy, tôi sẽ giết kẻ đó.” Giọng Cao Phong khàn khàn, trầm thấp.

“Thật là nực cười!” Lâm Thừa Khải lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ dựa vào một mình anh? Muốn giết ai thì giết người đó?”

“Vậy tôi hỏi cậu…”

“Nếu ông Trần làm hại vợ cậu, cậu sẽ làm thế nào?”

Vừa dứt câu, Lâm Thừa Khải lập tức xoay đầu lại, mắt nhìn thẳng về phía Cao Phong.

Anh ta không tin, Cao Phong có lá gan dám đi khiêu chiến với ông Trần.

Cao Phong không kiêng dè Lâm Thừa Khải chút nào, anh thong thả nói: “Tôi nói là, ai dám động đến cô ấy, tôi liền giết người đó, mặc kệ người đó là ai đi chăng nữa!”

“Chỉ dựa vào anh? Quá ngây thơ!” Lâm Thừa Khải vốn là giật mình, rồi sau đó anh ta khinh thường cười lạnh.

“Thực lực không đủ thì tôi sẽ dần tích lũy.”

“Một năm không đủ, tôi dùng mười năm, mười năm không đủ, tôi dùng hai mươi năm.”

“Chỉ cần không chết thì nhất định sẽ có lúc báo được thù.”